“Sao nhanh như vậy được, còn cần phải xin visa nữa mà.” Ba Tô nói.
“Việc này không vấn đề gì.” Mẹ Tô vừa hất tóc, vừa chớp mắt nói: “Mấy lần trước công ty đã chọn em đến nước L công tác, chủ yếu là để bàn việc hợp tác với công ty bên đó, trùng hợp là ngày mai em sẽ đến thành phố L.”
Ba Tô kêu lên một tiếng, thảo nào vợ lại nói ngày mai đến thành phố L.
Sau đó ông vội vàng nói: “Vậy thì tốt quá rồi!”
Mẹ Tô nói: “Anh cũng phải đi, nhưng mà phải biến thành sóc bay mới đi được.”
Ba Tô ủ rũ cúi đầu. Ông ghét nhất là phải biến trở lại nguyên hình, bởi vì dáng vẻ kia quá nhỏ bé. Mặc dù có thể bay tới bay lui trên cây, nhưng hai tay lại không thể lướt diễn đàn được.
Tính cách mẹ Tô cũng rất lớn, sống chung với nhau lâu như vậy cũng hiểu được nỗi băn khoăn bé nhỏ trong lòng chồng mình. Bà bước lên vỗ nhẹ vào đầu người đàn ông nhà mình: “Anh bớt nói nhảm đi, không lên mạng một ngày cũng không chết được đâu. Mau đưa điện thoại đây cho em.”
Ba Tô không suy nghĩ gì liền đưa điện thoại cho vợ.
Chờ mãi không thấy vợ đưa lại điện thoại cho mình, ông mới hỏi một câu: “Em không trả lại anh sao?”
“Em không trả, tịch thu!”
Ba Tô bĩu môi, một người đàn ông cao lớn lại có vẻ mặt này quả thật có chút kỳ lạ. Nhưng may mắn là gương mặt rất đẹp trai, tuy rằng hơi hung dữ nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kha-ai/978209/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.