Edit: Bánh Cuộn Bơ
Vì thế, cô dựa vào một chút men rượu, bỗng nhiên nhào vào trong lồng ngực cậu, nhắm mắt cảm thụ hai giây, sau đó nhón chân đến bên tai cậu khẽ cắn: "Thẩm Hoài Nam, tốt nghiệp vui vẻ."
Khoảnh khắc cô buông tay, cô dường như nhìn thấy tai cậu đỏ lên.
Không kịp nhìn kỹ, cô lo sợ bất an, tâm giống như nai con chạy loạn, liền bỏ chạy.
Cái này ôm làm cô nhộn nhạo suốt kỳ nghỉ hè.
Nếu không phải khai giảng ngày đó ở cổng trường gặp lại cậu, cô sẽ còn tiếp tục......
Ai, chẳng lẽ cả đại học cô đều phải sống trong trạng thái sợ hãi sợ bị cậu nhận ra?
Cũng thảm quá đi.
Dụ Mạt thành thành thật thật mà đem quá trình 'cường liêu' nói cho các bạn cùng phòng, sau đó trưng cầu ý kiến: "Các cậu nói xem, nếu tớ làm bộ cái gì đều không nhớ rõ, cậu ấy có tin không? Tớ nghe nói có một loại bệnh gọi là mất trí nhớ có chọn lọc."
Phản ứng của mọi người là: "......"
"Tớ cảm thấy chọn thiểu năng trí tuệ tương đối có sức thuyết phục. Dù sao cậu đã chọn một lần rồi." Tần Điềm Điềm phun tào* nói.
( 吐槽: là một từ trong tiếng Trung Quốc, chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc.)
Dụ Mạt: "......"
Thật hy vọng bạn học Tần Điềm Điềm cũng có thể lựa chọn mất trí nhớ, quên đi hành vi thiểu năng trí tuệ của cô.
Dụ Mạt nháy mắt hóa thành một đóa hoa nhài héo, co lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kha-ai-em-lai-day/976624/chuong-3-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.