Chương trước
Chương sau
Edit: Bánh Cuộn Bơ
Vì thế, cô dựa vào một chút men rượu, bỗng nhiên nhào vào trong lồng ngực cậu, nhắm mắt cảm thụ hai giây, sau đó nhón chân đến bên tai cậu khẽ cắn: "Thẩm Hoài Nam, tốt nghiệp vui vẻ."
Khoảnh khắc cô buông tay, cô dường như nhìn thấy tai cậu đỏ lên.
Không kịp nhìn kỹ, cô lo sợ bất an, tâm giống như nai con chạy loạn, liền bỏ chạy.
Cái này ôm làm cô nhộn nhạo suốt kỳ nghỉ hè.
Nếu không phải khai giảng ngày đó ở cổng trường gặp lại cậu, cô sẽ còn tiếp tục......
Ai, chẳng lẽ cả đại học cô đều phải sống trong trạng thái sợ hãi sợ bị cậu nhận ra?
Cũng thảm quá đi.
Dụ Mạt thành thành thật thật mà đem quá trình 'cường liêu' nói cho các bạn cùng phòng, sau đó trưng cầu ý kiến: "Các cậu nói xem, nếu tớ làm bộ cái gì đều không nhớ rõ, cậu ấy có tin không? Tớ nghe nói có một loại bệnh gọi là mất trí nhớ có chọn lọc."
Phản ứng của mọi người là: "......"
"Tớ cảm thấy chọn thiểu năng trí tuệ tương đối có sức thuyết phục. Dù sao cậu đã chọn một lần rồi." Tần Điềm Điềm phun tào* nói.
( 吐槽: là một từ trong tiếng Trung Quốc, chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc.)
Dụ Mạt: "......"
Thật hy vọng bạn học Tần Điềm Điềm cũng có thể lựa chọn mất trí nhớ, quên đi hành vi thiểu năng trí tuệ của cô.
Dụ Mạt nháy mắt hóa thành một đóa hoa nhài héo, co lại ở ghế trên, ôm lưng ghế đưa ra quyết định: "Tớ về sau sẽ cố hết sức trốn cậu ấy.".
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài: Hoắc Tổng Anh Tàn Nhẫn Lắm |||||
"......"
"......"
"......"
Từ trước đến nay Lâm Lộ Dao tính tình ôn nhu cũng nhịn không được phun tào: "Mạt Mạt, tớ thấy cậu là mỹ nữ đẹp nhất tớ từng thấy, không gì sánh nổi."
"......" Cô biết.
Cô đã làm chuyện vô cùng kinh hãi, chính là cường ôm Thẩm Hoài Nam.
—— nhìn xem hiện tại cô bị cái gì báo ứng?
"Cậu thật sự không biết mình lớn lên xinh đẹp như thế nào sao?" Tần Điềm Điềm không thể tưởng tượng hỏi.
Dụ Mạt ngước mắt lên, vẻ mặt ngây ngốc, chuyện này liên quan gì đến chuyện cô xinh đẹp hay không?
Tần Điềm Điềm không còn gì để nói mà lắc đầu, thở dài: "Tớ thật thích cậu người hoàn toàn không biết gì về vẻ đẹp của mình cả. Như vậy, cậu sẽ không tranh nam thần với tớ."
"......" Có đứng đắn một chút hay không...... Cô cần một người cố vấn ngay bây giờ!
"Nói như vậy đi." Tần Điềm Điềm buông miếng dưa hấu gặm được một nửa, rút một tờ khăn giấy lau khô miệng, sau đó nói: "Với vẻ đẹp của cậu, trường học của chúng ta 90% nam sinh đều có thể để cậu tùy tiện chọn."
"Nhưng Thẩm Hoài Nam không thuộc 90% đấy."
"Vậy theo đuổi đi. Chính mình nhìn trúng nam thần, quỳ cũng muốn đuổi tới tay."
"......"
Nếu cô có cái lá gan kia, còn đội thùng rác lên đầu sao?
Dụ Mạt lại thở dài một hơi.
Vẫn là chơi trò chơi đi. Trò chơi khiến cô vui vẻ.
Uể oải mà mở ra trò chơi, nhìn thấy hình Nam Phong sáng lên, cô lập tức vui vẻ trong lòng.
Một đóa hoa nhài: Nam thần, hiện tại tôi đặc biệt mệt mỏi, có thể mang tôi cùng nhau đi chơi không?
Tin nhắn được gửi, cô đợi vài phút, bên kia không có đáp lại.
Uể oải lần thứ hai.
Quên đi, không ai đưa, vậy mình tự đi chơi đi.
Lựa chọn hình thức, vẫn là hình thức đối chiến 5v5 quen thuộc.
Lần này nhân vật cô chọn là Hậu Nghệ, vũ khí của Hậu Nghệ là cung tiễn, am hiểu nhất là công kích.
Dựa theo lý giải của cô, Hậu Nghệ tương đối không dễ chết, rốt cuộc không cần chiến đấu cùng kẻ thù, trốn ở xa xa bắn tên là được.
Nhưng mà nửa phút sau ——
Khơi dậy sự phẫn nộ của cô.
"Vừa bắt đầu liền chết, lợi hại quá!"
"Người này đầu đưa đến cũng thật trơn. Xác định không phải địch quân phái tới nằm vùng?"
"Bằng hữu, trình độ thao tác của cậu cùng chiến tích của cậu không phù hợp."
Dụ Mạt nhìn tin nhắn, thầm cảm thấy may mắn: Còn tốt còn tốt, không có mắng chửi người.
Xem ra hệ thống hôm nay phân đồng đội cho cô tố chất đều rất cao.
Trước kia loại tình huống này, mười tám đời tổ tông của cô đã sớm bị hỏi thăm.
Sau khi sống lại, cô yếu ớt mà ở kênh tổ đội trả lời: "Ngại quá. Chơi nick của cậu họ."
......
Khoa máy tính Đông Đại, ký túc xá của sinh viên năm nhất.
Chu Dương một bên chiến đấu kịch liệt một bên cười nói: " 'cậu họ' tâm cũng thật lớn, đem nick cho học sinh tiểu học chơi. Ấy, Đại Hiệp, cẩn thận phía sau."
"Ta đi, thiếu chút nữa bị đánh lén. Đa tạ đã nhắc nhở!" Đại Hiệp là người ở giường đối diện của Chu Dương, tên Diệp Khai, cùng tên với nam chính tiểu thuyết võ hiệp của Cổ Lăng《 Biên thành lãng tử 》, cho nên gọi anh ta là 'Đại Hiệp'.
Cùng nhau chiến đấu, ngoài Chu Dương cùng Đại Hiệp, còn có Dư thiếu gia ở cùng ký túc xá, là một phú nhị đại, nghe nói bảo vật gia truyền là hai ngọn núi, dưới chân núi có mỏ than, cho nên mọi người đều gọi anh ta là 'Khoản Gia'.
Khoản Gia nghe được Chu Dương nói, lười biếng mà nói: "Biểu thẩm đi? ID vừa thấy kia chính là nữ sinh."
Đại Hiệp: "Cũng có khả năng là gay. Một đóa hoa nhài, gay thích nhất là loại tên này."
Ba người đánh đến khí thế ngất trời, hỏa lực toàn bộ khai hỏa, chỉ cầu không bị 'gay' hố.
Lúc này, một giọng nói không chút để ý vang lên ——
"Chu Dương, cậu cho cô ấy đánh phụ trợ."
Chu Dương sửng sốt, nhìn về phía chủ nhân của giọng nói —— người duy nhất không tham chiến trong ký túc xá và đang đọc sách K, Thẩm Hoài Nam, hỏi: "Ai?"
"Một đóa hoa nhài."
"Vì sao?"
Nghe vậy, bàn tay Thẩm Hoài Nam lật cuốn sách dừng một chút, trầm ngâm mấy giây, sau đó nói một cách bình tĩnh:
"Tớ chính là 'cậu họ' kia."
Tác giả có lời muốn nói: Lâm thời sửa lại cái bug, truyền chậm. Xin lỗi ha ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.