Chương trước
Chương sau



Edit: Hinh
Hứa Thanh Hoan đột nhiên nhớ đến những lúc chú nhỏ gạt cô, cô phản ứng càng tức giận, chú nhỏ lại càng vui vẻ.

Cho nên lúc này, cô phải xem Phó Nhất Ngôn như không khí.

Hứa Thanh Hoan đeo kính râm treo bên áo lên, bấm ngừng video đang quay, chuyển qua quay ngọn lửa, tiếp tục xem biểu diễn, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

Ai chụp cậu chứ, cậu đẹp đến thế à, tôi mà chụp cậu?
Đúng, cho dù bây giờ trong đầu cô cực kỳ muốn bế con trẻ thải phân lên đầu anh, nhưng bên ngoài vẫn thể hiện rất vân đạm phong khinh (thờ ơ lạnh nhạt).

Hứa Thanh Hoan kiên định nghĩ như thế, đột nhiên cô nghe tiếng dây cột tóc ”Phựt” một tiếng đứt mất, tóc đuôi ngựa của cô vốn cột lỏng, giờ đây dây cột tóc đứt mất, tóc liền từ từ rớt xuống, mấy sợi tóc bên cạnh lổ tai cũng dần dần rớt xuống, phủ lên sườn mặt.

Lúc người ta không vui mà xảy ra mấy chuyện nhỏ này thì càng thấy không vui vẻ gì, sao cái gì cũng đối nghịch với cô thế.

Hứa Thanh Hoan bỏ điện thoại vào trong túi, không quay phim nữa, cô tháo dây cột tóc xuống đeo vào tay, trong đầu đều là hình ảnh con nít thải phân lên đầu Phó Nhất Ngôn, cứ thế dễ chịu trong lòng tiếp tục xem biểu diễn.

Rất nhiều kiểu người đa dạng xem biểu diễn, Hứa Thanh Hoan xem đến mê mẩn.

Chờ đến khi cô phục hồi tinh thần lại, thì cảm giác phía sau có tiếng động rất nhỏ, cô quay đầu lại, đứng phía sau cô chính là một người đàn ông trung niên tóc đầy dầu mỡ.

Lòng cô có hơi kỳ lạ, định quay đầu lại xem lần nữa, nhưng đột nhiên bị một bóng dáng mặc áo sơ mi trắng ngăn cản tầm mắt, kính râm của cô đã tụt xuống chóp mũi, ngẩng mặt lên nhìn anh, ánh mắt anh bình tĩnh lại dịu dàng, không hề có ý muốn trêu cô, chỉ vững vàng đứng ở giữa cô và người đàn ông trung niên.

Phó Nhất Ngôn nhã nhặn thân sĩ cười với cô, ”Yên tâm đi.


Sự bất an của Hứa Thanh Hoan biến mất, không quay đầu lại nữa.

Nhưng cánh tay của cô đột nhiên bị anh bắt lấy, bị động bước sang bên cạnh vài bước.

Hứa Thanh Hoan cảm thấy người này được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, đang oán thầm anh thì tai đột nhiên bị đeo một cái tai nghe điện thoại, trong tai truyền đến bài hát tiếng Anh dịu dàng.

Phó Nhất Ngôn cũng không nói gì nữa, vẫn chỉ điềm tĩnh đứng sau cô.

Nhưng cái bộ dáng này, trong lòng Hứa Thanh Hoan lại dâng lên một sự kỳ lạ khác, đầu cô không nhúc nhích, kéo kính xuống, hướng mắt lên trên… Không nhìn thấy được một cọng tóc của Phó Nhất Ngôn.

Đầu cô lại ngửa về phía sau một chút, đột nhiên thấy anh cúi đầu nhìn hai mắt mình, và cả, mắt kính của anh đụng vào trán cô, xúc cảm nhè nhẹ lành lạnh.

Phó Nhất Ngôn bỗng nhiên nâng tay túm lấy kính mát của cô, trong lúc đang đeo lại thì dịu dàng cười khẽ, ”Xem biểu diễn kìa, nhìn tớ làm gì.


Hứa Thanh Hoan cảm thấy hơi thở của anh mang theo mùi rượu sake, vội vàng gục đầu trở lại, không chớp mắt nhìn về phía trước.

Hứa Thanh Hoan không nghe thấy tiếng nhạc trong tai nghe, cũng không nghe thấy tiếng nhạc trong đại sảnh, chỉ nghe được tiếng tim đập mạnh của mình.

Thà bắt nạt cô còn được hơn, đột nhiên dịu dàng vậy làm gì.

Lúc buổi biểu diễn chấm dứt, đám người đột nhiên xôn xao, sau đó là một người phụ nữ lớn tiếng mắng, ”Ông có bệnh à!”
Hứa Thanh Hoan theo bản năng lui về sau nửa bước, đụng vào lồng ngực người phía sau, nghe thấy anh khẽ ”A” một tiếng, cô lại nhanh chóng đi về phía trước.

Hứa Thanh Hoan nhìn về phía tiếng nói, có một người phụ nữ mặc váy dài qua đầu gối đang đè váy lại, người cô ấy đang mắng chính là người đàn ông trung niên phía sau cô lúc nãy.

Hình như người phụ nữ đó bị người đàn ông trung niên tốc váy.

Hứa Thanh Hoan sợ hãi hít sâu, suýt nữa thôi, suýt nữa thôi người bị tốc váy sẽ là cô rồi.

Quản lý đến làm trung gian giảng hòa, cô mím môi, quay mặt lại, tầm mắt đối diện với yết hầu của anh, có chút xấu hổ nói: “Chuyện đó, cảm ơn.


Phó Nhất Ngôn ”Ồ?” một tiếng, gập người xuống đối diện với mắt cô, trêu tức nói: ”Cảm ơn cái gì?”
”…”
Nói vậy là dũng cảm lắm rồi, sự cảm ơn của Hứa Thanh Hoan lập tức không còn sót lại cái gì, cô lại móc tai nghe điện thoại lên mắt kính anh, xoay người bỏ chạy.

Trong lúc chạy đi cô không chú ý đường phía trước, nên đột nhiên đâm đầu vào cậu nhóc chạy về hướng mình.

Tay trái cậu nhóc cầm một cây kem, tay phải cầm một chén nước tương, đâm thẳng vào bụng cô, kem và nước tương đều dính lên váy.

Hứa Thanh Hoan đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn khối kem dính lên váy mình, theo làn váy của cô, từng chút từng chút chảy xuống đầu gối, bịch bịch rớt xuống đất, khối kem biến thành hình Kim Tự Tháp.

Kính mát của Hứa Thanh Hoan cũng rớt xuống mặt đất, đúng lúc ở ngay trên khối kem, mắt kính cũng không bị vỡ.

Sau khi cậu nhóc đụng vào bụng Hứa Thanh Hoan thì bị dội ngược lại, ”Bịch bịch” lui về phía sau ngã xuống đất.

Cậu nhóc ngây ngẩn cả người, ngơ ngác ngửa đầu nhìn Hứa Thanh Hoan.

Hứa Thanh Hoan cảm giác như mình mới là đặt mông ngã trên mặt đất vậy, ”Ôi” một tiếng, vô cùng thê thảm nói: ”Đau mông quá.


Phó Nhất Ngôn đến gần Hứa Thanh Hoan, nghe cô nói mấy lời này thì cười khẽ ra tiếng, ”Có kinh nghiệm thế, có phải trước đây cậu thường xuyên ngã bằng mông không?”
Hứa Thanh Hoan phản bác theo bản năng, ”Cậu mới ngã bằng mông ấy.



Phó Nhất Ngôn cũng không cãi lại cô, cười nói: ”Ừm, tớ ngã bằng mông.


Anh ngồm xổm xuống giúp cô nhặt kính mát, định thuận tay nâng cậu nhóc lên, nhưng mẹ cậu nhóc nhanh hơn một bước đã nâng lên trước.

Bàn tay anh vừa mới giơ được một đoạn, liền rơi xuống trên đầu cậu nhóc, vỗ nhẹ, ”Cẩn thận một chút.


Hứa Thanh Hoan nhớ đến lần đầu gặp anh, anh cũng nâng một cô bé lên, cũng nói ”Cẩn thận một chút” với cô bé.

Dường như mỗi một lần đều xuất phát từ tấm lòng, không phải ra vẻ.

Sao người này có thể nhiều mặt thế chứ.

Sau khi Phó Nhất Ngôn đứng lên thì dựa vào cái bàn bên cạnh, kéo một tờ khăn giấy ra, lau kem dính trên kính thay cô.

Mẹ cậu nhóc nhìn váy Hứa Thanh Hoan, luôn miệng nói xin lỗi, luống cuống tay chân lấy tay lay váy giúp cô.

Nhân viên cũng đến đây lau kem trên mặt đất.

Hứa Thanh Hoan đưa tay ngăn mẹ cậu nhóc lại, “Không sao đâu ạ, cháu không có việc gì.


Mẹ cậu nhóc dạy dỗ con mình, ”Mau xin lỗi chị ấy đi.


Cậu nhóc ngơ ngác ngửa đầu nhìn Hứa Thanh Hoan, cảm giác như mình đã làm chuyện tày trời, ”Chị ơi em xin lỗi, chị tha thứ cho em nhé?”
Cậu nhóc quả thực còn hơn cả Hứa Thanh Hoan trước đây, nước mắt lộp bộp chảy xuống, một bên khóc một bên kiên cường lau nước mắt, ”Mẹ ơi con sai rồi, con như vậy là không đúng, sau này con sẽ không bao giờ… Chạy loạn nữa, mẹ tha lỗi cho con đi.


Hứa Thanh Hoan nghe đến trợn mắt há mồm, giơ ngón cái lên, ”Cục cưng à, em còn lợi hại hơn chị lúc nhỏ nữa.


Mẹ cậu nhóc thấy Hứa Thanh Hoan không tức giận, nhưng vẫn hổ thẹn nói: ”Là do tôi không dạy dỗ tốt, thật xin lỗi nha mỹ nữ.


Hứa Thanh Hoan đồng tình nhìn cô ấy, ”Tôi không sao đâu.


Có điều con cô mới bây lớn mà mồm miệng đã lợi hại như vậy, sau này sợ là chết mất.

Phó Nhất Ngôn bên cạnh đã lau xong kính cho Hứa Thanh Hoan, trả lại cho cô, ”Đây là thân sĩ nhỉ?”
”…”
Hứa Thanh Hoan không ngờ anh không nói chuyện một lúc lâu là do đang suy nghĩ chuyện này, cô không để ý đến anh.

Cô nhìn cái váy thê thảm của mình, rất muốn giận chó đánh mèo mắng anh, nếu anh không trêu đùa cô, cô sẽ không chạy, nếu không chạy thì làm sao đụng vào cậu nhóc này, nhưng váy cô lại rất thảm, cũng không rảnh quan tâm đến anh, nhận lấy kính mát đi vào toilet.

Trong lòng nói thầm, cậu quản tôi mới không phải là thân sĩ ấy.

Tiếng bước chân chậm rãi phía sau vẫn đi theo cô.

Toilet nữ ở lầu một không có bồn rửa tay ở bên trong, chỉ có bồn rửa tay công khai, váy của Hứa Thanh Hoan dài đến đầu gối, không tiện cúi người lau được, mím môi do dự không biết nên làm thế nào, liền quay đầu trừng Phó Nhất Ngôn.

Phó Nhất Ngôn đột nhiên bật cười, ”Lỗi do tớ?”
Hứa Thanh Hoan cảm thấy Phó Nhất Ngôn đúng là tuyển thủ có thiên phú, chỉ ngắn ngửi một buổi trưa, vậy mà lại có thể khiến cô liên tục có đủ loại cảm xúc, nào là tức đến sùi bọt mép, mặt đỏ tai nóng, rồi lại vô cùng cảm kích, giận đến bốc khói.

Ý cười của Phó Nhất Ngôn vẫn không thay đổi, anh bỗng nhiên đến gần, treo tai nghe điện thoại lên cổ cô, để điện thoại lên bồn rửa tay, ”Ở chỗ này chờ tớ, tớ đi lấy quần áo.


Hứa Thanh Hoan cảm thấy người này 80% đã học qua tâm lý học đa nghi, sợ cô chạy trốn, còn đưa điện thoại cho cô nữa chứ.

Điện thoại Phó Nhất Ngôn đang ở chỗ Hứa Thanh Hoan, cô liền thành thành thật thật đứng tại chỗ chờ anh.

Đợi hai phút, điện thoại Phó Nhất Ngôn vang lên, Hứa Thanh Hoan nhìn màn hình, hiện lên là: Đỗ Bân Bân.

Nam sinh chơi thẻ cào với cô hình như tên là Đỗ Bân Bân, lúc ấy Phó Nhất Ngôn lấy lý do thoái thác là học sinh của anh.

Cái tên gạt người này, sao mỗi lần gặp nhau là đều nói dối thế.

Hứa Thanh Hoan không biết dưới tình huống trong phòng chỉ có một mình cô, điện thoại người khác lại vang thì cô có nên bắt máy không, sau đó nhớ đến lời ba dạy, vang một lần thì lễ phép không nhận, nếu vang lần hai thì chứng tỏ có việc gấp, có thể nhận rồi.

Đỗ Bân Bân gọi đến lần thứ nhất, Hứa Thanh Hoan không nhận.

Sau đó Đỗ Bân Bân lại gọi đến lần thứ hai, Hứa Thanh Hoan do dự nhấn nghe điện thoại.

Không đợi đối diện nói chuyện, cô đã nhanh chóng nói: ”Tôi là bạn của Phó Nhất Ngôn, hiện tại cậu ta không có ở đây, nhưng cậu ta lập tức quay lại ngay, xin hỏi có việc gì gấp không? Nếu có việc gấp thì đợi cậu ta trở về tôi sẽ lập tức kêu cậu ta gọi lại cho cậu.


Đối diện như bị đứng hình, im lặng.

Qua một hồi lâu, Đỗ Bân Bân giống như bị khiếp sợ nói: ”Tôi không có việc gấp… Cậu là, Tiểu Cẩm Lý?”
Hứa Thanh Hoan không muốn dùng điện thoại của người khác để nói chuyện phiếm, cô cảm thấy rất không lễ phép, trả lời ngắn gọn, ”A, là tôi, cậu có việc gì không? Không có việc thì tôi cúp trước?”

Đỗ Bân Bân vội nói: ”Đừng cúp đừng cúp, tôi chỉ muốn hỏi một chút chuyện E, thần.


Dường như Đỗ Bân Bân muốn hỏi chuyện E thần livestream, nhưng lại không biết Phó Nhất Ngôn có bị lộ chưa, cứ lắp bắp ấp úng mãi không xong.

Hứa Thanh Hoan nghĩ nghĩ, tri kỷ trầm giọng nói: ”Cậu ta lộ rồi.


Đỗ Bân Bân lập tức không nói lắp nữa, vừa lưu loát vừa mau, ”Vậy chuyện chữ ký của cậu ấy ”Không giận nữa được không” là nói với cậu đúng không? Tôi muốn hỏi chuyện này, mà sao lễ Quốc khánh hai người lại ở chung một chỗ thế, bây giờ là tình huống gì đây?”
Hứa Thanh Hoan cũng không biết nhiều lắm, ấp úng, ”Chắc, là, vậy.


Đỗ Bân Bân cười to, ”Tôi đoán với tính cách của Ngôn ca nhất định là không dỗ cậu được rồi, có phải cậu còn giận không? Tiểu Cẩm Lý, là thế này, bọn tôi có một nhóm nhỏ, cậu có muốn lên Wechat ngụy trang làm Tiểu Hào của bọn tôi vào đó không? Cho cậu xem bình thường Ngôn ca là dạng người gì?”
Bình thường Phó Nhất Ngôn trong nhóm là dạng người gì? Không hiểu sao Hứa Thanh Hoan lại cảm thấy hứng thú.

Nhưng mà như vậy không lễ phép lắm, hơn nữa sao Đỗ Bân Bân lại có vẻ như rất vui vẻ vì có thể hãm hại Phó Nhất Ngôn thế?
Đỗ Bân Bân khuyến khích, ”Cậu ta còn lừa cậu một thời gian dài luôn đúng không, cậu ta rất quá đáng, cậu vô cùng chưa hết giận đúng không, hay là cậu thêm Wechat của tôi đi, tôi gửi cậu lời mời vào nhóm, cho cậu thấy rõ bộ mặt thật của cậu ta.


Hứa Thanh Hoan cuối cùng cũng hiểu, ”Bạn học Bân Bân, cậu và cậu ta có thù oán nhỉ.


Đỗ Bân Bân: ”Thật ra cũng không đến mức thù oán đâu, chỉ là mỗi ngày đều có suy nghĩ muốn giết cậu ta thôi, cậu xem hai chúng ta đều là kẻ thù của Ngôn ca, thế chúng ta chính là bạn tốt, có đúng không?”
Hứa Thanh Hoan cảm thấy Đỗ Bân Bân nói rất có lý, ”Vậy cậu thêm Wechat của tôi đi, tôi nói số điện thoại cho cậu.


Đỗ Bân Bân cười to, ”Được được được, đợi đến khi cậu ta lại chọc giận làm cậu tức, lúc cậu tức giận đến muốn giết người, tớ sẽ lập tức mời cậu vào nhóm! Chúng ta cùng nhau kết hội lừa cậu ta lại!”
Hứa Thanh Hoan rất vui vẻ vì kế hoạch này, ”Bạn học Bân Bân, cứ thế đi!”

Khi Phó Nhất Ngôn trở về thì cầm theo một cái khăn choàng và một hộp khăn giấy.

Hứa Thanh Hoan trừng mắt với khăn choàng, không nhận, có cảm giác là của nữ sinh khác, không muốn nhận.

Phó Nhất Ngôn cười khẽ, ”Của mẹ tớ.


Tâm tư Hứa Thanh Hoan bị vạch trần, mặt cô đỏ lên, nhận lấy khăn choàng đeo vào hông, ”À, Đỗ Bân Bân gọi cho cậu, tận hai lần nên tôi nghĩ có việc gấp, liền nhận điện thoại.


Biểu cảm của Phó Nhất Ngôn cứng lại năm giây, ”Đỗ Bân Bân thi Ngữ Văn chỉ được 50 điểm.


Hứa Thanh Hoan không hiểu, ”Là sao?”
”Năng lực biểu đạt ngôn ngữ của cậu ta rất có vấn đề.


”… Được rồi.


Phó Nhất Ngôn như vô tình hỏi: ”Cậu ta nói cái gì với cậu?”
Hứa Thanh Hoan đột nhiên cảm thấy bây giờ nên vào nhóm của Phó Nhất Ngôn, ”Cậu sợ cậu ta nói cái gì với tôi?”
Phó Nhất Ngôn quấn tai nghe điện thoại vòng quanh điện thoại, lại là giọng điệu lười nhác chậm rãi, ”Sợ cậu ta chọc Tiểu Cẩm Lý của tớ giận.


”…”
Cô điên rồi mới chủ động nói chuyện với anh.


Hứa Thanh Hoan cúi đầu đổ một ít nước lên váy, xoay người lau đi lớp kem và nước tương đen.

Cô xoay người cúi đầu, khăn choàng và tóc cũng rũ xuống chặn tầm mắt cô lại, cản trở cô lau váy.

Phó Nhất Ngôn nghiêng đầu nói: “Cậu nghiêng đầu một chút, tớ cầm tóc giúp cậu?”
Động tác của Hứa Thanh Hoan dừng lại.

Thật ra cẩn thận suy nghĩ một chút, hành động Phó Nhất Ngôn giúp cô cản người đàn ông trung niên lại rất thân sĩ, lại nhớ về trước đó, rất nhiều hành động của anh cũng rất thân sĩ, cô cũng không từ chối, lấy hai tay túm tóc lại cho anh.

Phó Nhất Ngôn cúi người giúp Hứa Thanh Hoan cầm tóc, rất lễ phép không lau váy giúp cô.

Trên eo Hứa Thanh Hoan có cột khăn choàng nên không sợ lộ, cô liền ngồi xổm xuống đất lau, lau xong thì nâng tay muốn lấy khăn tay lau khô, thấy Phó Nhất Ngôn đưa hộp khăn giấy đến.

Hứa Thanh Hoan rút hai tờ khăn giấy lau váy, nghe thấy anh nói: ”Nói với cậu một chuyện.


Hứa Thanh Hoan đứng lên, không tiếp lời.

Phó Nhất Ngôn: ”Sau kỳ nghỉ Quốc khánh, tớ sẽ đổi chỗ ngồi.



Hứa Thanh Hoan ngẩng đầu.

Phó Nhất Ngôn nghiêng đầu.

Hứa Thanh Hoan nắm tay lại, ”Không phải là cùng bàn với tôi chứ?”
Phó Nhất Ngôn cười.

Hứa Thanh Hoan mở to hai mắt, ”Dựa vào cái gì chứ, cậu nói với chủ nhiệm chưa?”
”Dựa vào tớ điểm tối đa môn Toán?”
Hứa Thanh Hoan tức giận đến nói không nên lời, đúng lúc này cô nghe thấy một tiếng kêu, ”Hứa Thanh Hoan?”
Hứa Nhàn Nguyệt đánh giá thứ gì đó đang cột trên eo Hứa Thanh Hoan, lại đánh giá nam sinh mặc áo sơ mi trắng cạnh cô, ”Bạn của cháu?”
Hứa Thanh Hoan thấy chú nhỏ đi về hướng mình, cô vẫn còn chưa hết tức giận, sau khi nhìn Phó Nhất Ngôn thì lạch bạch chạy đến sau Hứa Nhàn Nguyệt, cả giận nói: ”Chú nhỏ, chính là hắn! Là kẻ lừa đảo đó đó!”
Phó Nhất Ngôn: ”…”

Hứa Thanh Hoan giống như tìm được chỗ dựa, tránh sau lưng Hứa Nhàn Nguyệt ló đầu ra nhìn Phó Nhất Ngôn, bộ dạng tiểu nhân đắc ý.

Khóe môi Phó Nhất Ngôn hơi cong lên, sau đó nhanh chóng biến mất, lễ phép chào hỏi Hứa Nhàn Nguyệt: ”Chào chú.


Có lẽ là Hứa Nhàn Nguyệt thấy cái người đẹp trai trước mắt rất bình tĩnh nên bắt đầu nghi ngờ cháu gái nhà mình.

Hứa Thanh Hoan cảm giác được chú nhỏ không tin cô, lúc Hứa Nhàn Nguyệt quay đầu lại nhìn mình, biểu cảm của cô lập tức biến thành tủi thân, ”Chú nhỏ, chính là anh ta, chú phải trút giận giúp cháu, cháu gái nhỏ nhà chú bị anh ta chọc tức chết rồi.


Phó Nhất Ngôn: ”…”
Hứa Nhàn Nguyệt híp mắt đánh giá Phó Nhất Ngôn, áo sơ mi trắng sạch sẽ, tóc cũng gội sạch, đeo một chiếc kính gọng vàng nhã nhặn, còn có dây đeo mắt kính, quả thật có chút xu hướng mặt người dạ thú.

Rất gọn gàng dứt khoát hỏi: ”Cậu lừa tình?”
”…”
”Cậu lừa bạn gái chụp ảnh khỏa thân để vay tiền?”
”…”
”Cậu còn lừa tiền cháu gái tôi?”
Phó Nhất Ngôn nhìn về phía Hứa Thanh Hoan, bỗng nhiên bật cười, ”Hứa Thanh Hoan?”
Hứa Thanh Hoan cũng kích động, ai biết được chú nhỏ của cô lại trắng trợn hỏi ra như vậy chứ, thấy lời nói dối sắp bị vạch trần, mắt cô đảo qua đảo lại, đưa tay lấy bóp tiền của Hứa Nhàn Nguyệt rồi bỏ chạy, ”Chú nhỏ, cháu đi tính tiền.


Cô không để ý đến hậu quả, chạy đi cái vèo.

Phó Nhất Ngôn nhìn bóng dáng né tránh của Hứa Thanh Hoan, trên eo cô cột một cái khăn choàng màu hồng, vô cùng giống phạm nhân làm chuyện xấu mặc quần áo đáng yêu chạy trốn, chạy như bay.

Phó Nhất Ngôn không nhịn được cười ra tiếng.

Lúc này Hứa Nhàn Nguyệt đã biết là Hứa Thanh Hoan gạt mình, nhưng y vẫn nhẹ nhàng bâng quơ tung ra vấn đề mấu chốt.

”Cậu lừa gạt tình cảm của cháu tôi đúng không?”
”…”
Não của Hứa Nhàn Nguyệt cũng rất nhanh, ”Cậu là người livestream giảng bài kia? Còn nói chuyển trường nhiều sợ lộ tẩy nên không dùng giọng thật?”
Phó Nhất Ngôn thẳng thắng thừa nhận, ”Chú, là cháu.


Hứa Nhàn Nguyệt có chút đăm chiêu, nghe thấy thông báo trong đại sảnh rằng geisha chuẩn bị biểu diễn, y khẽ hất cằm với Phó Nhất Ngôn, ”Đi theo tôi.


Hứa Nhàn Nguyệt tìm một khu nghỉ ngơi thoải mái ngồi xuống, trên bàn có nước trà, Phó Nhất Ngôn chủ động châm trà cho y.

Hứa Nhàn Nguyệt bày ra tư thế của trưởng bối, ”Tôi rất thương đứa cháu gái này, tôi thấy mấy ngày nay con bé luôn không vui vẻ, vị bạn học này.


Phó Nhất Ngôn nói: ”Cháu là Phó Nhất Ngôn.


”Vị bạn học này.

” Hứa Nhàn Nguyệt không quan tâm anh, tiếp tục nói, ”Con bé sắp thi Đại học, tôi không hy vọng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của con bé.

Tuy rằng tôi không biết cụ thể hai đứa đã nói chuyện gì, nhưng cũng có thể đoán đại khái được cậu đã lừa con bé cái gì.


Phó Nhất Ngôn nghiêng bình trà, đổ vào cái ly trước mặt Hứa Nhàn Nguyệt, Hứa Nhàn Nguyệt vô cùng uy nghiêm không uống.

Geisha đã lên đài biểu diễn, cũng vang lên tiếng hát quỷ dị, Hứa Nhàn Nguyệt híp mắt nhìn về phía Phó Nhất Ngôn, “Cậu có bạn gái không?”
Phó Nhất Ngôn cười khẽ, ”Không có.


Hứa Nhàn Nguyệt gật đầu, ”Vậy tình hình cũng không quá nghiêm trọng.


Phó Nhất Ngôn, ”Chú có thể giảm nhẹ hình phạt không?”
Hứa Nhàn Nguyệt trầm ngâm nhìn geisha biểu diễn, trong lúc đó vẫn không nói gì, một bài hát kết thúc, y nhàn nhạt nói: ”Tôi là giáo sư Đại học, bình thường cũng không có cách trừng phạt học trò gì, thôi thì viết kiểm điểm một vạn chữ đi.


Bàn tay nâng chén trà của Phó Nhất Ngôn dừng lại, ”Chú, hiện tại cháu là bạn học của Thanh Hoan, sang năm cũng phải thi Đại học.


Hứa Nhàn Nguyệt ”A” một tiếng, ”Vậy đổi thành viết luận văn một vạn chữ nhé? Nội dung là dịch các tựa phim tiếng Pháp sang tiếng Trung, cách sử dụng các thì quá khứ của tiếng Pháp, các ký hiệu ngữ âm của tiếng Pháp, tiếng Algeria trong tiếng Pháp…”
Phó Nhất Ngôn thành khẩn nói, ”Chú, cháu viết cho chú một tờ kiểm điểm một vạn chữ.


”Ừm, được.

” Hứa Nhàn Nguyệt gật đầu, ”Giao trước 11 giờ cuối tuần nhé, một bản tài liệu, một bản giấy.



Phó Nhất Ngôn uống một ngụm trà cho nhuận giọng, gật đầu đồng ý, ”Sẽ đúng giờ giao cho chú.


Hứa Nhàn Nguyệt vừa lòng đứng dậy, dùng ngón tay gõ gõ bàn, uy hiếp rõ ràng, ”Bạn học nhỏ, đừng để tôi biết cậu lại bắt nạt cháu gái của tôi nữa, cũng đừng để tôi túm được nhược điểm của cậu, nếu không tôi sẽ cho cậu chết rất khó coi đấy.



Hứa Nhàn Nguyệt nói chuyện xong với Phó Nhất Ngôn, y nhớ đến chuyện Hứa Thanh Hoan muốn ăn kem, bèn lên lầu xem sao thì bỗng gặp một người phụ nữ rất có khí chất mặc sườn xám.

Sau khi người phụ nữ kia thấy y thì vui vẻ nói: ”Đây không phải ba của Ngoan Ngoãn sao?”
Hứa Nhàn Nguyệt nghi hoặc, ”Tôi là chú nhỏ của Ngoan Ngoãn, ngài là?”
Mẹ Phó ”A” một tiếng, nhớ lại, ”Là chú ba của con bé đúng không, tôi là đồng nghiệp của mẹ Ngoan Ngoãn, chúng ta từng ăn cơm chung đấy.


Hứa Nhàn Nguyệt không nhớ đến.

Mẹ Phó lại nói: ”Mà cũng đã hơn mười năm rồi, quên là chuyện bình thường, vậy cậu còn nhớ hôn ước mẹ Ngoan Ngoãn lập cho con bé không?”
Hứa Nhàn Nguyệt nhớ lại, ”Là ngài à.


Mẹ Phó: ”Đúng đúng, là tôi, tôi là mẹ Kiều Kiều.


”…”
Sau khi Hứa Nhàn Nguyệt nghe cái tên này thì sửng sốt vài giây, mẹ Phó vội nói: ”Nhũ danh nhũ danh, Kiều Kiều là nhũ danh thôi, bây giờ con tôi đẹp trai lắm.


Khóe miệng Hứa Nhàn Nguyệt có một chút xấu hổ, ”Đúng đúng, tôi có nghe chị dâu nhắc đến trong điện thoại… Ba, ba Kiều Kiều cũng đến đây nhỉ? Đã nhiều năm không gặp rồi, định đi ôn chuyện.


Mẹ Phó cười nói: ”Ba nó bận làm việc không có đến, nhưng con tôi có đến.


Mẹ Phó vẫn rất tự tin với diện mạo của con trai, ”Lúc nãy con tôi ở dưới lầu ấy, cậu có thấy thằng bé không? Mặc áo sơ mi trắng, đeo mắt kính, còn có dây kính nữa, chắc là đẹp trai nhất ở dưới kia đấy.


Hứa Nhàn Nguyệt cảm thấy thế giới thật là nhỏ.

Y nở nụ cười, ”Thấy, vậy Kiều Kiều rất đẹp trai rồi.


Hứa Nhàn Nguyệt kéo mẹ Phó đến nơi không ai thấy, như thể phòng hờ bị Phó Nhất Ngôn và Hứa Thanh Hoan thấy, y mỉm cười nói: ”Chị dâu, có phải bây giờ Ngoan Ngoãn và Kiều Kiều hể nghe nhắc đến đối phương là giận dỗi không?”
Mẹ Phó nói: ”Thì là vậy đấy.


Hứa Nhàn Nguyệt nhiệt tình nói: ”Vậy thế này đi, ngài có số QQ của Kiều Kiều không? Đưa cho tôi đi, để tôi cho hai đứa nó dùng thân phận người xa lạ trao đổi hiểu biết nhau trước.


Mẹ Phó tán thành, ”Cái này không tồi.


Hứa Nhàn Nguyệt lập tức có cảm giác hưng phấn vì sắp làm chuyện xấu, y cố nén hưng phấn nói: ”Nhưng mà, về nhà ngài đừng nhắc đến chuyện của tôi với Kiều Kiều, cũng đừng nhắc đến Ngoan Ngoãn, nếu không thằng bé sẽ nghi ngờ, vài ngày sau tôi sẽ kêu Ngoan Ngoãn kết bạn với nó.


Mẹ Phó hoàn toàn không biết lòng chú nhỏ của Ngoan Ngoãn đang nghĩ gì, lập tức lấy điện thoại ra vào QQ, ”Trong bạn tốt của tôi có con trai, để tôi tìm cho cậu.



Hứa Thanh Hoan thanh toán xong thì nhận được phiếu, cô dùng phiếu đi rút thăm, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn chú nhỏ và Phó Nhất Ngôn, nhưng ở giữa bị che bởi geisha biểu diễn và người xem nên cô không nhìn thấy bọn họ.

Cô không biết tình hình chiến đấu thế nào, nhưng chú nhỏ đối xử với cô tốt như vậy, nhất định sẽ rút giận giúp cô nhỉ.

Hứa Thanh Hoan đưa phiếu cho nhân viên, hưng phấn thò tay vào cái hộp.

Bàn tay của cô lục lọi cái hộp, lấy ra một tờ từ bên trong, vô cùng căng thẳng cạo ra xem.

Phía sau đột nhiên có một người đi đến, kéo kéo tóc cô.

Hứa Thanh Hoan bị kéo tóc nên tức giận, quay đầu lại trừng anh thì thấy tay Phó Nhất Ngôn đặt lên khăn choàng trên eo cô.

Hình ảnh tức giận của Hứa Thanh Hoan dừng vài giây, cô cởi bỏ cái khăn choàng trên eo, thầm nghĩ khăn choàng đã chạm vào mông cô rồi, cứ trả về thế này thì không tốt lắm.

Hơn nữa cũng không biết chú nhỏ làm khó anh thế nào, cô cố gắng bình tĩnh nói: ”Tôi mang đến tiệm giặt quần áo giặt đã, vô học sẽ trả cậu.


Phó Nhất Ngôn lắc đầu, bình tĩnh nói: ”Không vội.


Hứa Thanh Hoan ”Ồ” một tiếng, quay đầu lại tiếp tục cào tấm giấy, cào ra giải nhì, hình như giải nhì là bánh trung thu, đúng lúc có thể cầm về nhà cho ông bà nội ăn.

Rất vui vẻ lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Đột nhiên cô nghe thấy phía sau truyền đến tiếng kêu như cố ý làm nũng, ”Meo.


Hứa Thanh Hoan dừng lại trong nháy mắt.

”Chú nhỏ của cậu kêu tớ viết kiểm điểm một vạn chữ.


Hứa Thanh Hoan quay đầu lại, liên tục chớp mắt.

Giọng điệu của Phó Nhất Ngôn lúc này hoàn toàn trùng khớp với E thần khi livestream, mang theo tiếng cười mềm nhũn, ”Nể mặt tớ đáng thương như thế, Tiểu Cẩm Lý nhà tớ đừng tức giận nữa được không?”.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.