Edit: Hinh
Hứa Thanh Hoan đột nhiên nhớ đến những lúc chú nhỏ gạt cô, cô phản ứng càng tức giận, chú nhỏ lại càng vui vẻ.
Cho nên lúc này, cô phải xem Phó Nhất Ngôn như không khí.
Hứa Thanh Hoan đeo kính râm treo bên áo lên, bấm ngừng video đang quay, chuyển qua quay ngọn lửa, tiếp tục xem biểu diễn, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Ai chụp cậu chứ, cậu đẹp đến thế à, tôi mà chụp cậu?
Đúng, cho dù bây giờ trong đầu cô cực kỳ muốn bế con trẻ thải phân lên đầu anh, nhưng bên ngoài vẫn thể hiện rất vân đạm phong khinh (thờ ơ lạnh nhạt).
Hứa Thanh Hoan kiên định nghĩ như thế, đột nhiên cô nghe tiếng dây cột tóc ”Phựt” một tiếng đứt mất, tóc đuôi ngựa của cô vốn cột lỏng, giờ đây dây cột tóc đứt mất, tóc liền từ từ rớt xuống, mấy sợi tóc bên cạnh lổ tai cũng dần dần rớt xuống, phủ lên sườn mặt.
Lúc người ta không vui mà xảy ra mấy chuyện nhỏ này thì càng thấy không vui vẻ gì, sao cái gì cũng đối nghịch với cô thế.
Hứa Thanh Hoan bỏ điện thoại vào trong túi, không quay phim nữa, cô tháo dây cột tóc xuống đeo vào tay, trong đầu đều là hình ảnh con nít thải phân lên đầu Phó Nhất Ngôn, cứ thế dễ chịu trong lòng tiếp tục xem biểu diễn.
Rất nhiều kiểu người đa dạng xem biểu diễn, Hứa Thanh Hoan xem đến mê mẩn.
Chờ đến khi cô phục hồi tinh thần lại, thì cảm giác phía sau có tiếng động rất nhỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kha-ai-can-toi/2762046/chuong-27.html