Edit: Hinh
Cuối tuần, Hứa Thanh Hoan không thèm chờ ba lái xe đến đón, vừa đi ra khỏi trường lập tức gọi xe về nhà.
Học kỳ hai này, mẹ không cho cô đem điện thoại đến trường, để ở ký túc xá cũng không được, Hứa Thanh Hoan về đến nhà liền vội vàng ôm mẹ Hứa hai giây, sau đó muốn quay về phòng tìm điện thoại.
Mẹ Hứa ôm con gái bảo bối không đủ, oán giận nói: ”Ngoan Ngoãn, con không nhớ mẹ sao?”
Hứa Thanh Hoan mở cửa đi ra, một lần nữa ôm lấy mẹ, ”Nhớ lắm nha.”
Lần này cô ôm tận hai phút, làm nũng rồi còn sờ loạn.
Mẹ Hứa bị sờ đến phiền, đẩy cô cũng đẩy không ra, nên nâng tay nhéo lổ tai cô, ”Được rồi được rồi, đi chơi điện thoại đi.”
”… Coi kìa, còn không bằng ôm hai giây.”
Hứa Thanh Hoan nói thầm quay về phòng, đụng vào điện thoại lại vui vẻ.
Cô tì cằm vào gối đầu cười hì hì, nhịn một tuần rồi nên đang rất vội vã muốn chia vẻ chuyện vui với anh Kiều Kiều.
Ngoan Ngoãn: ”Anh Kiều Kiều!!! Anh có ở đó không!!! Anh ơi anh ơi!!!”
Kiều Kiều: ”Ừm, có ở.”
Ngoan Ngoãn: ”A a a thật vui vẻ!!! Không biết nên chia sẻ với ai, có thể chia sẻ với anh không!!”
Kiều Kiều: ”Được, yêu rồi hả?”
Ngoan Ngoãn: ”Vẫn chưa yêu! Nhưng mà nắm tay rồi!!! Lần đầu tiên bị con trai nắm tay luôn a a a thật vui vẻ!!!”
Kiều Kiều: ”[Che miệng cười trộm].”
Ngoan Ngoãn: ”[Thẹn thùng].”
Thẹn thùng của Hứa Thanh Hoan bay lên đến mặt, hai má đỏ bừng gõ chữ, ”Anh ơi, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kha-ai-can-toi/2762017/chuong-41.html