Edit: Hinh
Hứa Thanh Hoan cúi đầu nhìn hai hàng chữ, lổ tai nóng như lửa đốt.
Tay cô niết lấy tấm thẻ cào, niết đến có nếp gấp.
Hai chữ ”Bạn trai” trên giấy dường như vô cùng lớn.
Niết đến nỗi không thể nhăn thêm được nữa, động tác của cô như bị nhấn nút tạm dừng, động tác dùng tiền xu cào thẻ cũng dừng lại, không ngẩng đầu lên, hô hấp đều dừng lại cứ như ngay cả phập phồng cũng không có.
Chỉ có hàng mi của cô run rẩy như bị khiếp sợ.
Cứ như là có rất nhiều thứ bị nghẹn lại không nói ra được.
Mặt ửng đỏ.
Tim đập như sắp nhảy ra ngoài.
Nhưng mà hình như, thiếu cái gì đó.
Phó Nhất Ngôn chờ một lúc lâu vẫn không thấy phản ứng của Hứa Thanh Hoan, sự căng thẳng trong giọng nói lại tăng thêm mấy phần, ”Cậu im lặng… Tớ xem như cậu ngầm đồng ý nhé?”
A a a như vậy sao được.
Hứa Thanh Hoan lắc đầu.
Phó Nhất Ngôn liếm liếm môi, căng thẳng đến nỗi vẻ ung dung thường ngày cũng biến mất, hô hấp cũng nhẹ nhàng dừng lại.
Cảm xúc căng thẳng của anh lây sang Hứa Thanh Hoan, cô lén nhìn anh, phát hiện dường như ánh mắt anh đã ảm đạm xuống.
Cô đột nhiên phản ứng lại hình như mình đã đưa sai tín hiệu rồi, ý cô không phải cái đó, làm sao bây giờ.
Lần đầu tiên được tỏ tình thế này, cô không có kinh nghiệm nói ra để nghe những lời mình muốn nghe, bỏ qua chuyện rụt rè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kha-ai-can-toi/2762016/chuong-42.html