Ngôn Án vui vẻ ôm mèo Bụng Bự vào trong.
"Khanh Khanh à, anh mau đi lấy thức ăn của Bụng Bự cho vào khay giúp em với"
Ngôn Án nghiêng đầu nhìn sang Thời Khanh nhỏ giọng yêu cầu.
Thời Khanh gãi gãi đầu lười biếng đi đến túi đồ lúc nảy Ngô Mẫn để lại lấy thức ăn mèo ra cho vào khay.
"Đáng yêu chết đi được. Tao nhớ mày chết mất"
Ngôn Án ôm ôm mèo ú vào lòng, thật sự rất vui vẻ.
Năm đó, mỗi lần đến nhà Thời Khanh chơi, cô đều quấn quýt với Bụng Bự không rời.
Khoảng thời gian xa cách khá lâu, hiện tại gặp lại, chú mèo nhỏ vẫn quen thuộc với cô như lúc trước.
"Em thả nó xuống để nó tự lăn đến đây ăn"
Thời Khanh đưa mắt nhìn về phía chiếc mèo đang hưởng thụ cái ôm trong lòng Ngôn Án rồi cao giọng bảo.
"Khanh Khanh,anh hai anh đã lấy vợ rồi sao?"
Ngôn Án nghe lời thả mèo xuống rồi nhấc chân đi đến chổ Thời Khanh.
"Ừm, hai người bọn họ quen biết nhau thời Đại học đến tận bây giờ, vừa kết hôn hai năm trước"
Thời Khanh đứng dậy phủi phủi tay rồi gật đầu đáp.
"Vậy thì thật tốt rồi. Anh hai của anh hay bận công việc ở công ty, giờ đây có chị ấy bên cạnh cũng san sẻ bớt một phần nào đó"
Ngôn Án gật gù trả lời.
"Em có áp lực công việc không? Nếu có thì chúng ta đi kết hôn liền đi"
Thời Khanh bỗng nhiên chuyển chủ đề, đánh một đòn tâm lý vào Ngôn Án.
"Gì...gì chứ?"
Ngôn Án đơ ra tại chổ khi nghe thấy câu hỏi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kha-ai-anh-dau-hang/410438/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.