Lần này Ngôn Án không hỏi nữa, cô nâng mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Thời Khanh.
Bỗng nhiên cô đưa tay chạm vào nốt ruồi dưới khoé mắt phải của anh.
Thời Khanh khẽ chớp nhẹ mắt một cái, vẫn chăm chú nhìn cô.
"Người ta nói, người có nốt ruồi lệ là kiếp trước đã khóc rất nhiều"
Ngôn Án chạm vào nốt ruồi của Thời Khanh xong thì đưa tay ôm lấy hai má của anh nói.
"Ông đây mới không khóc"
Thời Khanh cau mài làm ra vẻ ghét bỏ nhìn cô.
"Em nói, là kiếp trước"
Ngôn Án nhìn dáng vẻ thiếu đòn của Thời Khanh thì thấy có chút bất lực.
"Kiếp trước cũng không khóc"
Thời Khanh lại lấy cứng đối cứng, không chịu nhượng bộ.
"Được được, anh không khóc. Vậy bây giờ nói em nghe lý do anh hút thuốc được không?"
Ngôn Án buông đôi tay đang nâng lấy hai má của Thời Khanh xuống rồi nghiêm giọng nhìn anh hỏi.
"Ông đây nghiện thuốc, cả ngày nay liền học hành cùng em nên chưa đụng vào một góc của gói thuốc. Nhưng mà nhịn không được rồi"
Thời Khanh đa số đều ở một mình, những lúc buồn phiền liền tìm đến thuốc lá, lâu dần liền hình thành thói quen nghiện thuốc.
Trả lời câu hỏi của Ngôn Án xong, mắt anh ngừng lại vài giây trên mặt cô quan sát biểu cảm.
Ngôn Án vẫn im lặng không trả lời.
"Em không thích anh hút thuốc lá. Bỏ nó đi được không?"
Vài phút sau, cô ngẩng đầu lên nhìn anh nghiêm túc nói.
"Em...."
Anh biết trước được việc mình hút thuốc lá sẽ khiến Ngôn Án không thích nghi được nên cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kha-ai-anh-dau-hang/410398/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.