Thời Khanh nghe vậy thì lười biếng nâng mắt lên nhìn Cao Thần.
Ngôn Án đang cua anh sao?Hay chỉ là đùa giỡn qua đường?
Hai suy nghĩ cứ thay phiên đối chọi nhau trong đầu, Thời Khanh buồn phiền lấy tay nghe ra cắm vào điện thoại nghe nhạc.
Học đến tiết Ngữ Văn, Thời Khanh liền nằm dài ra bàn ngủ. Giáo viên cũng không chú ý đến anh thế là thiếu niên ngủ liền hai tiết cuối.
"Thời Khanh"Đang êm ấm trong giấc say thì một giọng nói ngọt ngào quen thuộc lại xa lạ vang lên.
Thời Khanh bị đánh thức, anh mở mắt ra thì thấy Ngôn Án đang đeo balo đứng trước mặt mình.
"Mình đến cùng cậu tan học"Ngôn Án chọt chọt vào cánh tay rắn chắn của Thời Khanh.
Thời Khanh thấy vậy liền rút tay lại rồi dọn dẹp tập sách. Sải bước đi trước, không nói một lời.
Ngôn Án nối chân chạy theo sau anh. Đang đi nửa đường bỗng nhiên Thời Khanh dừng lại. Ngôn Án không kịp phản ứng liền đụng mặt vào tấm lưng vững chắc của anh.
"A..."Chóp mũi bị đụng đau đến đỏ ửng, Ngôn Án dùng tay xoa xoa vài cái mới dịu đi bớt.
Thời Khanh xoay người lại nhìn thiếu nữ cao đến ngực mình đang đứng trước mặt, lại nhìn thấy chiếc mũi đỏ ửng của cô.
"Về đi, đừng làm phiền tôi"Thời Khanh bỗng nhiên cất giọng lạnh lùng.
"Cậu muốn đi đâu sao?"Ngôn Án ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Thời Khanh.
"Không phải chuyện của cậu"Thời Khanh nhướng mài nói, giọng điệu có chút kiêu ngạo khó tả.
"Có phải đi gặp Khương Vũ Ninh không?Cậu ấy là bạn gái của cậu sao?"Ngôn Án băn khoăn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kha-ai-anh-dau-hang/410382/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.