Tôi đến với Bắc Kinh trong một ngày thời tiết se se lạnh, Bắc Kinh trong tôi là thành phố của những giấc mơ, những công viên mĩ lệ rộng lớn, những kiến trúc cung đình xa hoa hào nhoáng, Vạn Lí Trường Thành kéo dài xa xa mãi, những tứ viện cổ kính mang nét gì đó xa xưa một thời….. tôi có lẽ đã yêu cái thành phố vừa cổ kính vừa hiện đại này mất rồi…..
Có một thứ tình yêu không nói thành lời trong tôi, có thể bởi vì tình yêu nam nữ trong tôi đã nguội lạnh, mà đối với những cái gọi là hỉ nộ ái ố tôi không thực sự ham muốn. Chỉ yêu những cái đẹp, cái tài hoa, cái mĩ cảm toát ra từ những thứ vô tri _____ một bức họa, một khung cảnh tĩnh lặng, một bản nhạc không lời, bầu trời trong xanh, hương hoa nhè nhẹ, hay chăng chính là những cơn mưa lạnh lẽo thấm cả vào lòng người.
Tôi đã ra đi, rời bỏ thứ gọi là tình yêu không có mở đầu, cũng không có một cái kết, trốn chạy tất cả mọi thứ từng một thời quen thuộc với tôi, từng ước mộng đầu đời ở nơi ấy, với người ấy…..
……
Tôi cười hỏi:
- Nếu chúng ta kết hôn, thì sẽ nghỉ tuần trăng mật ở đâu?
Anh rất nhanh đáp lại:
- Không có tiền, ở nhà ăn mì gói, ngày ngày vật lộn trên giường là được rồi.
Tôi đỏ mặt, lúc ấy mới có 16 tuổi, anh lại dám đầu độc tâm hồn thiếu nữ trong trắng của tôi:
- Em muốn đi Paris, nơi đó chẳng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ket-ket-khi-yeu/3150805/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.