Hai tay Lục Hồng bế bảo bảo, đang cho nó bú. Thì có một ánh mắt tràn đầy một cỗ oán niệm nhìn chằm chằm cô từng giây từng phút một cách rất tự nhiên.
"Lang!"
Lục Hồng cũng không nhịn được nữa, lớn tiếng rầy la.
"Ô!"
Cái đuôi Cảnh Lang cụp xuống, ủy khuất kêu một tiếng.
"Sao mà chị cứ ăn giấm chua với con vậy!"
Lục Hồng một bên vỗ nhẹ bảo bối, trợn mắt nhìn cô.
"Bởi vì người ta cũng muốn uống mà~"
Cảnh Lang lắc lắc cái đuôi, chui vào bên cạnh Lục Hồng.
"Lăn!"
Lục Hồng nhìn cô ghét bỏ,
"Ô!"
Cảnh Lang bất mãn kêu lên.
Bé con thì cứ chuyên tâm dồn chí vào việc bú sữa, trên mặt lộ ra biểu cảm thỏa mãn.
Kiểu náo nhiệt như vậy, một ngày nhiều lần khác nhau đều diễn ra trong phòng bệnh.
"Vợ~"
Cảnh Lang mặt dày dùng đầu cọ lên bên ngoài ngực lõa lồ của Lục Hồng, chọc cho Lục Hồng khẽ run một trận, tiếng rên tràn ra khỏi miệng.
"Cảnh Lang, chị tránh ra cho em coi!"
Một tay chắn trên đầu cô, đẩy cô ra ngoài.
"Mới không cần~"
Đánh là tình mắng là yêu, Hồng Hồng nói không muốn chính là muốn, hí hí!
"Khụ khụ~"
Mạc Tri Thu đứng ở cửa hắng giọng một tiếng, hướng cả hai ném tới ánh mắt hài hước.
Cảnh Lang lập tức chắn trước mặt Lục Hồng, hướng Mạc Tri Thu giơ nanh múa vuốt,
"Không cho phép nhìn lén vợ tôi!"
Vẻ mặt một bộ giơ nanh há miệng, chỉ còn chưa xông lên cắn người thôi.
"Uôi uôi?! Tôi cái gì cũng chưa nhìn thấy nha~"
Mạc Tri Thu khoát tay lia lịa, lắc đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hong-mao-va-dai-hoi-lang-co-be-quang-khan-do/1502518/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.