AAAA!
Cảnh Lang rơi vào trạng thái phát điên,
Thằng nhãi ranh rõ ràng coi mình như cái cọng lông. Nếu không ngại vì nó còn nhỏ, không thể ta tay nặng được chứ không thì. Nhưng Hồng Hồng rõ ràng rất đau!
"Tiểu chết tiệt!"
Cảnh Lang 'ngao ô' một tiếng, hai móng cùng hạ xuống, tách bé con ra khỏi ngực Lục Hồng.
"Ô ô!"
Bé con huơ quào tay chân, ánh mắt khẩn cấp nhìn chằm chằm tiểu trái cây đỏ, khóe miệng lộ ra chút chất lỏng màu trắng, chưa thỏa mãn thè lưỡi liếm liếm.
"Lang! Chị làm gì vậy!"
Lục Hồng kịp thời mở miệng ngăn cản, đưa hai tay đoạt lại đứa nhỏ từ tay Cảnh Lang. Được tháo dỡ khống chế khỏi Cảnh Lang, bé con không đợi kịp bò lên ngực Lục Hồng, há miệng liền cắn đầu ti, tiếp tục bú.
"Ôi da! Bảo bảo, con nhẹ một chút."
Lần này Lục Hồng không chịu được đau kêu thành tiếng, nhưng vẫn để mặc bé con muốn làm gì thì làm.
"Ô ô ô! Hồng Hồng, thằng nhãi ranh này rõ ràng nhân cơ hội ăn đậu hủ của em, hơn nữa chị thấy em đang rấu đau mà!"
Hai mắt Cảnh Lang ai oán trợn nhìn Lục Hồng, tựa như muốn nói: Chị cũng muốn uống sữa!
"Lang, bảo bảo đói bụng muốn uống sữa thôi, không sao đâu~"
Lục Hồng đương nhiên biết bảo bảo là cố ý nặng khẩu với mình, nhưng cũng vì áy náy nên cô cũng không nói gì, chỉ hy vọng bảo bảo có thể tha thứ cho mình.
"Xì~ thằng ranh con này một chút cũng không thèm để ý đến cảm thụ của em, liền chỉ biết vui sướng cho mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hong-mao-va-dai-hoi-lang-co-be-quang-khan-do/1502517/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.