Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Cảnh Lang ngồi trên ghế làm việc xử lý văn kiện. Lục Hồng tay cầm quyển tạp chí, tùy ý lật xem. Có thể nói không khí bây giờ là một mảnh hài hòa. Xuyên thấu qua cuốn tạp chí, ánh mắt Lục Hồng luôn luôn vô tình hay như cố ý liếc về hướng bàn làm việc. Chỉ thấy chân phải của Cảnh Lang thả trần, chân sau cùng chống đỡ trên đất, bàn chân hơi nâng về trước. Giày cao gót bị tùy ý vất một bên, gương mặt Cảnh Lang căng thẳng. Lục Hồng thấy vậy không khỏi buồn cười, nhiều lần cũng muốn cười ra tiếng.
"Buồn cười thì cứ cười!"
Cảnh Lang đem văn kiện tùy ý ném lên bàn, ngẩng đầu khiêu mi nhìn về phía Lục Hồng.
Lục Hồng từ phía sau tạp chí liếc cô,
"Tổng giám đốc Cảnh, bận rộn xong rồi?"
"Em cảm thấy thế nào?"
Cảnh Lang chợt đứng lên, khập khiễng đi tới, hình dạng rất tức cười.
"Nhờ em ban tặng, chân tôi thế nhưng bị nhức hồi trưa giờ."
Cảnh Lang không vui nói.
"Tội đáng bị."
Lục Hồng một bộ không ăn năn, thái độ lãnh đạm nói.
"Là người hành hung, chẳng lẽ không cần bồi thường chút nào cho tôi sao?"
Cảnh Lang lấy tạp chí trong tay cô ra, xông tới.
"Tôi không cho rằng mình có nghĩa vụ đó."
Cảnh Lang hai mắt híp lại, chợt nhẹ cười ra tiếng, ngón tay đã xoa lên làn môi đỏ mọng một màn kia. Lục Hồng theo bản năng lùi về sau, khóe miệng co giật, ngược lại cười nói.
"Thì ra tổng giám đốc Cảnh thích tán tỉnh trong phòng làm việc."
"A, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hong-mao-va-dai-hoi-lang-co-be-quang-khan-do/1502458/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.