Cảnh Lang nghiêng đầu, dìu đỡ cô trở lại giường, không nói một lời.
"Thân thể tôi cũng khỏi hẳn rồi."
Từ biểu tình của Cảnh Lang, Lục Hồng đoán được bảy tám phần, chỉ là mọi người đều hiểu nhưng không nói ra thôi.
"Tôi muốn thương lượng cùng em chuyện này, sau này em đến sống nhà tôi đi."
Cảnh Lang cắt ngang lời kế tiếp của Lục Hồng. Lục Hồng nhìn cô một chốc, nhưng không nói lời nào. Cảnh Lang bất giác khẩn trương, không hiểu ý của Lục Hồng.
"Cảm ơn chị lần này đã chăm sóc cho tôi, tôi có công việc, có chỗ ở, có thể tự nuôi lấy mình."
Lục Hồng bình tĩnh nói, nếu đổi lại lúc trước, nhất định sẽ ầm ĩ một trận với Cảnh Lang.
Cảnh Lang nắm chặt bản hợp đồng trong tay.
"Em cần công việc, tôi có thể tìm giúp em việc khác. Còn chỗ ở, xem như tôi cho em ở trọ."
Cảnh Lang tốt tính khuyên nhủ.
"Tôi rất hài lòng với công việc ở Mỹ Nhân Cư..."
"Nhìn một chút bộ dạng bây giờ của em, với chuyện xảy ra trước đây, chỉ chuyện này là tôi sẽ không đồng ý."
Không đợi Lục Hồng có phản ứng, Cảnh Lang cầm xé bản hợp đồng trên tay, xé ra thành những mảnh vụn, ném lên không trung. Những mẫu giấy trắng vụn vặt phiêu tán giữa không trung, rơi xuống đầu Lục Hồng.
"Chị dựa vào gì mà làm như vậy?"
Lục Hồng kích động đến cắn môi, hốc mắt đỏ hoe, thanh âm ẩn nhẫn kiềm chế.
"Dựa vào gì quản chuyện của tôi?"
Càng nói âm thanh càng nhỏ, khóe mắt Lục Hồng lóe lên giọt nước trong suốt. Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hong-mao-va-dai-hoi-lang-co-be-quang-khan-do/1502449/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.