Khi Lục Hồng tỉnh lại ngồi trên giường bệnh, thì thoáng thấy như mình vừa trải qua một đời người, Cảnh Lang liền an tĩnh ngây ngốc cứ thế ngồi một bên, ánh mắt nhu tình nhìn mình. Cô ấy hỏi mình thấy sao rồi, có đói bụng không, có thấy khát không. Cô ấy vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu, tựa như dáng vẻ của lần đầu tiên gặp mặt. Tất cả những thứ này, để cho cô thậm chí tưởng rằng mình vừa mơ một giấc mộng, hết thảy những gì trên núi cũng chưa từng phát sinh. Nhưng đầu óc lại đau nhức, lại nhắc nhở bản thân, đã xảy ra những chuyện gì, sự biến hóa vi diệu nào đó đã xảy ra giữa cô và Cảnh Lang.
"Muốn ăn thêm chút nữa không?"
Cảnh Lang múc một muỗng cháo, ân cần nhìn cô. Lục Hồng lắc đầu.
"Tôi no rồi."
"Được."
Cảnh Lang tỉ mỉ lau sạch vết bẩn nơi khóe miệng cho cô, Lục Hồng không hề bài xích, cũng không nói gì. Từ sau khi cô tỉnh lại, liền không cự tuyệt các loại tốt đẹp Cảnh Lang đối với cô. Chỉ với điểm này, đã làm Cảnh Lang mừng rỡ khôn nguôi. Vốn tưởng, sau khi khôi phục lại Lục Hồng sẽ trở nên như trước kia vậy, nhưng mà cô phát hiện Lục Hồng đã thay đổi.
"Thân thể chị thật không bị hề hấn gì chứ?"
Thấy Cảnh Lang muốn rời khỏi, Lục Hồng ngập ngừng, vẫn là hỏi ra miệng.
Cảnh Lang cười trả lời,
"Ừm, tôi đã không sao rồi. Ngược lại là em đó, nhất định phải thật tốt dưỡng cho khỏi bệnh."
Cảnh Lang một tay âu yếm bọc băng gạc băng đầy trên trán,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hong-mao-va-dai-hoi-lang-co-be-quang-khan-do/1502448/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.