Tuy rằng Tiêu Đại Thánh và Vu Hữu Chúc đều đánh xe ngựa một cách vô cùng xiêu vẹo chậm chạp, nhưng loạng chòa loạng choạng, cuối cùng cũng đến được Hà Dương.
Đỗ Phi Phi nhìn đoạn đường trên bản đồ cách kinh thành càng lúc càng gần, nói: “Một đường này hình như quá yên bình rồi. Sao ngay cả một tên thích khách cũng không thấy đâu?” Thời điểm thích khách xuất hiện nhiều, nàng phiền lòng, nhưng hiện tại không thấy thích khách đâu, lòng nàng lại càng phiền. Luôn cảm thấy bọn họ giống như đang tránh trong chỗ tối canh chừng, chờ đợi thời cơ thích hợp thì rút đao, hại nàng ngay cả buổi tối ngủ cũng không ngon.
Vu Hữu Chúc thò đầu vào, “Phía trước có một đám người, chặn kín đường rồi.”
Đỗ Phi Phi ló đầu ra.
Quả nhiên, một có đoàn người đang vây quanh trước một tòa nhà bằng gỗ, líu ríu không biết nói cái gì.
“Ách, có thể lại là cạm bẫy do Nam Dương vương thiết lập hay không?” Không thể trách nghi ngờ của nàng, thật sự là dọc đường này, cạm bẫy mà Nam Dương vương bố trí vô cùng kỳ quái.
Một chữ ‘lại’ khiến cho mặt Vu Hữu Chúc hơi đỏ lên, nói: “Không bằng để ta đi nhìn xem.”
Đỗ Phi Phi liếc nhìn hắn, “Ngươi sẽ không chạy trốn chứ?”
Vu Hữu Chúc sửng sốt một chút, cười khổ nói: “Ngươi hỏi quá trực tiếp rồi.”
Đỗ Phi Phi lập tức đính chính lại lời nói: “Ngươi sẽ trở lại chứ?”
“Yên tâm, ta nhất định sẽ trở về tiếp tục đánh xe ngựa.” Vu Hữu Chúc vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hong-mao-roi-vao-tay-dai-sac-lang/2522380/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.