Thư sinh lo sợ nơm nớp nhìn lưỡi dao càng lúc càng gần, run giọng nói: “Đỗ nữ hiệp, nếu ngươi muốn nghe lén, ta có thể phối……”
“Xuỵt!” Đỗ Phi Phi vội vàng đánh gãy lời hắn.
Thư sinh liếm liếm đôi môi khô khốc, nói: “Hơn nữa, cho dù ngươi có nhẹ nhàng hơn nữa, lấy võ công của Kiếm Thần, hẳn là đã sớm phát hiện ra.”
Con ngươi của Đỗ Phi Phi chuyển động, lập tức đứng thẳng người nói: “Ta nghe lén lúc nào. Chỉ là ta cảm thấy gió bên kia quá lớn, cho nên muốn tránh vào trong viện vài bước mà thôi.”
Thư sinh cúi đầu nhìn vạt áo vẫn không nhúc nhích của mình, không nói gì.
Cửa kẽo kẹt mở ra.
Diệp Thần dẫn đầu bước ra ngoài.
Ánh mắt hiếu kỳ của Đỗ Phi Phi đảo một vòng quanh người hắn, lại nhìn về phía Tiêu Đại Thánh đi ở đàng sau. Mới ở trong đó một lát, sao khi đi ra mặt đã đen thành như vậy?
Diệp Thần cười tủm tỉm nói: “Hắn nói hắn có việc, phải đi trước.”
Đỗ Phi Phi kinh ngạc nói: “Đột ngột như vậy sao?”
Diệp Thần liếc Tiêu Đại Thánh, “Đúng không?”
Khóe miệng Tiêu Đại Thánh hơi co giật, giọng nói lạnh lùng: “Trời có mưa gió bất ngờ, người có họa phúc sớm tối. Thế sự vô thường, phong thuỷ phiên chuyển. Ai có thể đoán trước ngày mai?”
……
Đỗ Phi Phi bỏ qua hắn, quay sang nói với Diệp Thần: “Ta có thể thu đao lại không?”
Diệp Thần nhìn về phía thư sinh.
Thư sinh vội vàng nhấc tay thề thốt: “Có thể trở thành tù binh của Kiếm Thần, là vinh hạnh suốt đời ta. Có đánh chết, ta cũng không trốn.”
Diệp Thần nhíu mi, “Đánh không chết thì sao?”
Thư sinh cười làm lành, “Đánh không chết, ta sẽ làm trâu làm ngựa cho Kiếm Thần và phu nhân.”
Một tiếng ‘phu nhân’ lập tức nhận được sự hài lòng của Diệp Thần, hắn gật đầu.
Đỗ Phi Phi thu đao, đi đến bên cạnh Tiêu Đại Thánh, thấp giọng nói: “Tiêu đại ca, huynh nói xem, có phải Diệp Thần ép huynh rời đi hay không?”
Tiêu Đại Thánh liếc mắt nhìn Diệp Thần một cái, cố ý không đáp.
Đỗ Phi Phi nhìn thần sắc của hắn, giật mình nói: “Chẳng lẽ hắn bảo huynh đi ám sát Nam Dương vương?” Nếu không sao bộ dáng của hắn sao lại giống như đang ôm thâm thù đại hận vậy?
Sắc mặt Tiêu Đại Thánh cổ quái, hỏi: “Nếu phải thì sao?” Chẳng lẽ nàng sẽ khuyên Diệp Thần giữ hắn ở lại? Tuy rằng hắn biết Diệp Thần sẽ không đồng ý, nhưng hắn rất thích nhìn cảnh Đỗ Phi Phi vì thế mà trở mặt với Diệp Thần. Hiện tại, có lẽ Diệp Thần cũng chỉ có nàng là nhược điểm.
……
Đỗ Phi Phi cung kính ôm quyền nói: “Tiêu đại ca đại nhân đại nghĩa, vì dân trừ hại, ta chúc ngươi thuận buồm xuôi gió, thắng lợi trở về!”
Tiêu Đại Thánh: “……”
Tiễn bước Tiêu Đại Thánh, Đỗ Phi Phi buồn sầu nói: “Nhưng nếu Tiêu đại ca đi rồi, ai sẽ đánh xe đây?”
Diệp Thần nhìn về phía thư sinh.
Đỗ Phi Phi nói: “Ngươi biết đánh xe?”
Miệng thư sinh hết há ra lại ngậm vào, vừa muốn nói chuyện, lại nghe thấy Diệp Thần nói: “Ta chỉ giữ lại người hữu dụng.”
Thư sinh vội vàng nói: “Ta biết.”
Đỗ Phi Phi vui vẻ đi về phía xe ngựa, đi hai bước, đột nhiên quay đầu nói: “Thư sinh, ngươi tên là gì?”
Thư sinh nói: “Tại hạ họ Vu, tên Hữu Chúc.”
……
Diệp Thần nhíu mày.
Đỗ Phi Phi kêu lên: “Ngươi là hái hoa tặc Vu Hữu Chúc?”
Vu Hữu Chúc mang vẻ mặt cầu xin nói: “Ta là Vu Hữu Chúc, nhưng ta không phải hái hoa tặc.”
Đỗ Phi Phi nói: “Làm sao ta biết kẻ kia không phải ngươi?”
“……” Vu Hữu Chúc yên lặng một hồi, mới thở dài nói, “Người kia quả thật là ta. Nhưng ta thật sự không phải hái hoa tặc.”
Đỗ Phi Phi thích nghe chuyện xưa. Hơn nữa càng thích vừa đi đường vừa nghe chuyện vừa, bởi vì điều này có thể phân tán sự chú ý, khiến nàng không còn cảm giác thấy trên mông ê ẩm.
Cho nên Vu Hữu Chúc bắt đầu kể chuyện xưa.
“Thật ra, ta là đệ tử tục gia của Nga Mi.”
Đỗ Phi Phi hỏi: “Bởi vì ngươi hái hoa, cho nên bị đuổi ra ngoài sao?”
……
Vu Hữu Chúc không thể không lặp lại: “Ta thật sự không phải hái hoa tặc. Chuyện này đều là hiểu lầm.”
Đỗ Phi Phi nghi hoặc: “Đều là?”
Vu Hữu Chúc bi ai nói: “Mọi chuyện bắt đầu từ xóm núi nhỏ kia. Đó là lần đầu tiên ta xuống núi, phụng mệnh của sư phụ truyền tin cho Nam Dương vương. Bởi vì đường xa trời nóng, cho nên ta dừng lại bên dòng suối cạnh một xóm núi múc nước uống, ai ngờ ta đang uống được nửa, lại nhìn thấy một xác chết khỏa thân của một nữ tử trôi từ thượng nguồn xuống.”
Đỗ Phi Phi đang uống nước vội vã quay đầu, vén rèm lên, đem nước trong miệng phun toàn bộ ra bên ngoài.
Vu Hữu Chúc nói: “Lúc đó phản ứng của ta giống hệt ngươi bây giờ. Đúng lúc ấy, ta nhìn thấy một đám thôn dân vội vàng chạy tới, vây quanh lấy ta. Trong đó lão hán cầm đầu một mực khẳng định ta trước hiếp sau giết nữ tử kia.”
Diệp Thần nói: “Nếu là xác chết trôi, hẳn là đã chết vài ngày?”
Vu Hữu Chúc thở dài nói: “Nếu bọn họ có thể thông minh bằng một nửa Diệp đại hiệp, ta đã không rơi vào tình cảnh như hiện nay. Ta một mực khẳng định, cái xác chết này thân thể đã sưng lên, nhìn là biết ngâm nhiều ngày dưới nước, mà ta vừa mới đến thôn bọn họ, cho nên không phải hung thủ. Nhưng người cầm đầu kia không chịu nghe, một mực khẳng định ta chính là hung thủ. Rơi vào đường cùng, ta đành phải trốn chạy.”
Đỗ Phi Phi nói: “Chưa biết chừng kẻ cầm đầu kia mới là hung thủ thực sự, cho nên cố ý giá họa cho ngươi.”
Vu Hữu Chúc ngẩn ngơ, lúng ta lúng túng nói: “Nếu khi đó có hai vị ở đó thì tốt rồi. Như thế cuộc sống sau này của ta sẽ không thê thảm đến vậy.”
Đỗ Phi Phi nói: “Sau đó thì sao?”
Vu Hữu Chúc lau mặt, nói: “Sau khi ta rời khỏi thôn, liên tiếp chạy nhiều dặm đường mới dám dừng lại. Ai ngờ vừa dừng chân, lại gặp người không nên gặp.”
“Ai?”
“Thiên Diện mị nương.”
Đỗ Phi Phi đồng tình nhìn hắn, “Có phải là Thiên Diện mị nương thải dương bổ âm*?”
*Thải dương bổ âm: giống như việc song tu giữa hai ngươi, dùng khí âm dương để nâng cao cảnh giới cho nhau, nhưng “thải âm bổ dương” là kiểu tu hành mà chỉ nữ giới được lợi, nam giới không được hưởng gì, thậm chí còn phải chịu hậu quả nặng nề.
Vu Hữu Chúc rưng rưng gật đầu, “Võ công của nàng ta cao cường, mới đánh ba mươi mấy chiêu, ta đã rơi vào thế yếu.”
Đỗ Phi Phi nổi lên lòng tôn kinh với hắn, “Chẳng lẽ ngươi lừng lẫy hy sinh bản thân?”
Cái trán Vu Hữu Chúc nhỏ xuống từng giọt mồ hôi lớn, “Cái đó thì không. Đúng lúc này, Tử Quang sư bá của Nga Mi chúng ta đi ngang qua, cứu ta một mạng. Nhưng Thiên Diện mị nương kia trước khi đào tẩu còn cắn ngược lại ta một cái, nói ta ham muốn mỹ sắc của nàng.”
Đỗ Phi Phi: “……” Nếu được xưng là Thiên Diện mị nương, hẳn là phong tình vạn chủng, xinh đẹp như hoa đi?
Vu Hữu Chúc đột nhiên đập tay xuống càng xe, kêu rên nói: “Trời ạ! Ai lại ham mê sắc đẹp của tinh tinh cơ chứ? Cho dù có là một con tinh tinh cái!”
……
Được rồi. Từ Kiếm Thần đến Thanh Vân thượng nhân lại đến Thiên Diện mị nương, nàng rút ra được một kết luận, chính là…… ngoại hiệu và người thật hoàn toàn không có quan hệ gì với nhau.
“Sư bá của ngươi tin lời nàng ta nói?”
“Sư bá đương nhiên không tin. Người sợ trên đường ta bị Thiên Diện mị nương dây dưa, còn nói phải đích thân đưa ta lên kinh thành. Vì thế ta đi theo người vào phủ Tương Dương làm việc.” Đây hiển nhiên là hồi ức thống khổ, Vu Hữu Chúc nhíu mày, “Sư bá bận chuyện ba ngày. Đến ngày thứ tư, khi chúng ta chuẩn bị lên đường……”
Đỗ Phi Phi đã không còn đồng tình, mà là vô cùng thương xót cho hắn, “Lại xảy ra chuyện?”
“Ừ. Đám thôn dân lúc trước bẩm báo lên quan phủ Tương Dương, ta bị truy nã.”
Đỗ Phi Phi nói: “Nếu quan phủ nhúng tay vào, oan khuất của ngươi hẳn là có thể được gột sạch chứ?”
Diệp Thần nói: “Chỉ sợ quan phủ không nhúng tay được.”
Đỗ Phi Phi ngạc nhiên nói: “Có ý gì?”
Vu Hữu Chúc thở dài nói: “Bởi vì đệ tử Nga Mi phạm sai lầm, chỉ có thể do Nga Mi định đoạt. Có điều lúc ấy sư bá vẫn tin tưởng ta. Người còn che chở dẫn ta qua mặt quan binh.”
“Sau đó lại xảy ra chuyện gì?” Tử Quang đại sư lúc ấy tin tưởng hắn, nói lên rằng sau đó không tin hắn nữa.
Vu Hữu Chúc nói: “Ta đổi y phục dạ hành, chuẩn bị vụng trộm ra khỏi thành Tương Dương, ai ngờ……”
Đỗ Phi Phi nghe thấy trong miệng hắn phun ra hai chữ ‘Ai ngờ’ liền kinh hồn táng đảm.
Vu Hữu Chúc đau thương nói: “Khi ta đang chạy trên mái hiên, mái ngói dưới chân đột nhiên có một chỗ bị nát. Ta ngã xuống.”
Diệp Thần thản nhiên nói: “Vừa vặn là khuê phòng của nữ tử?”
“Chẳng những là khuê phòng, lại còn có cô nương đang ở tắm rửa.” Đầu Vu Hữu Chúc gần như chạm tới mông ngựa.
……
Đỗ Phi Phi rốt cục phát hiện, nàng vẫn còn chưa xứng với hai chữ “xui xẻo” vĩ đại.
“Khốn nạn nhất là, ta vốn muốn cứ như vậy rời đi, ai ngờ nửa đường nhảy ra một người, đem khăn che mặt của ta giật lại……” Nói đến đây, hắn lại nghiến răng nghiến lợi, “Đáng tiếc lúc ấy quá tối, ta không thấy rõ là ai.”
Sắc mặt Đỗ Phi Phi có chút không được tự nhiên.
“Ta chạy ra khỏi viện kia, nghe thấy bên trong hô to hái hoa tặc……” Vu Hữu Chúc nói, “Đúng lúc gặp sư bá dẫn theo quan binh xông tới.”
Chuyện tiếp theo không cần phải nói cũng biết có bao nhiêu bi thương.
Đỗ Phi Phi vội ho một tiếng nói: “Vậy tại sao sau đó ngươi lại đầu quân cho Nam Dương vương?”
“Sau khi ta bị trục xuất ra khỏi sư môn, sư phụ niệm tình nghĩa ngày xưa, cho nên tiến cử ta với Nam Dương vương.”
Vu Hữu Chúc đem bi phẫn hóa thành động lực, ra sức giục ngựa.
Thùng xe nghiêng ngả lảo đảo.
Cửa xe đóng chặt.
Diệp Thần nói: “Ngươi tin?”
Đỗ Phi Phi gật đầu, “Ta tin.”
Nàng dừng một chút, “Bởi vì ta chính là kẻ nửa đường nhảy ra kéo khăn che mặt của hắn.” Nàng biết một đoạn chuyện xưa, cũng không khác chuyện hắn vừa kể là bao.
Hôm đó nàng và sư phụ làm khách ở nhà nọ, lúc ấy nàng đang ở trong sân của phòng khách ngay cạnh phòng của tiểu thư kia, cho nên mới thuận tiện ra tay. Sau đó nghe tiểu thư nhà kia nói, khi nàng đang tắm rửa có một người từ nóc nhà rơi xuống, nhưng lập tức mở cửa chạy ra bên ngoài. Khi đó Phi Phi còn nghĩ rằng, sao lại có hái hoa tặc lỗ mãng thành như vậy, bây giờ nghe Vu Hữu Chúc giải thích, chỉ sợ là hiểu lầm.
Diệp Thần mỉm cười không nói.
“Làm sao vậy?” Nàng thấy bộ dáng của hắn sâu xa khó hiểu, vội hỏi.
“Không có gì.” Hắn sờ sờ cằm, “Ta chỉ nghĩ, có một xa phu như vậy, cũng không tệ.”
……
Bởi vì có thể kể chuyện xưa sao? Đỗ Phi Phi 囧 囧 nghĩ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]