Ánh nắng ban mai mềm mại xinh đẹp, nhẹ nhàng trải xuống phía trước cửa sổ, để lại trên mặt đất một dải màu dịu dàng.
Đỗ Phi Phi nằm ở trên giường, trán lấm tấm mồ hôi, giống như bị ác mộng quấn lấy, hàng lông mày của nàng càng lúc nhíu càng chặt, hô hấp dồn dập giống như không thở nổi.
Ầm, đột nhiên nàng nện mạnh một quyền xuống giường, mở to mắt.
Cảnh tượng trong mộng giống như còn đang uốn lượn trước mặt.
Nàng kinh ngạc nhìn đình màn hồi lâu, mới nhớ ra mình đang nằm ở nơi nào.
Trí nhớ đêm qua vụn vặt như những mảnh mỡ, đông một mảnh tây một mảnh chắp vá vào trong đầu, trăng sáng to tròn, bầu trời đêm mênh mông, còn có chén rượu cay nồng.
Khi đó, ánh trăng vây quanh người, mồ hôi từ trong thân thể không ngừng mà bốc hơi đi ra, da thịt nóng như có lửa thiêu.
Nhưng sau đó trí nhớ giống như ánh trăng làm nhạt dần đi, trống rỗng không còn một mảnh.
Nàng lắc lắc đầu, lấy ngón tay nhẹ nhàng mát xa huyệt thái dương. Tình cảnh trong mộng thoáng chốc va vào đầu óc, vô cùng sống động.
Sắc mặt Đỗ Phi Phi càng thêm trắng bệch.
Hiển nhiên giấc mộng đêm qua cũng không phải mộng đẹp.
Diệp Thần thong thả ngồi ở một bên, thưởng thức sắc mặt biến hóa thất thường của nàng, cười tủm tỉm mở miệng nói: “Ngươi nghĩ tới cái gì? Sắc mặt lại khó coi như vậy.”
Với việc xuất hiện đường đột không báo trước của hắn, Đỗ Phi Phi đã tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hong-mao-roi-vao-tay-dai-sac-lang/2522335/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.