Tra tổ tông mười tám đời của một con chó là tương đối khó khăn, bởi vì cứ cho là có thể khiến con chó đó sống lại, chính nó cũng không thể nào biết được tổ tiên mình. Nhưng nếu điều tra về nguyên nhân và bệnh trạng của con chó bị chết thì đơn giản hơn nhiều.
Bởi vì Chu đại thẩm thương tiếc nó, cho nên mua riêng một chiếc quan tài nhỏ để an táng. Việc duy nhất Đỗ Phi Phi phải làm, chính là thuyết phục bản thân đem nó đào ra.
“Đại thẩm.” Nàng bắt lấy bả vai Chu đại thẩm, mí mắt buông xuống, lông mi run rẩy, giọng nói bi phẫn đến chân thật, “Chúng ta không thể để nó chết không rõ ràng như vậy. Cho dù có thành quỷ, cũng nhất định phải để nó thành một quỷ rõ ràng.”
Chu đại thẩm bị vẻ mặt chân thành của nàng cảm động, run giọng nói: “Nhưng nó đột nhiên chết nha, có cái gì mà rõ ràng với không rõ ràng?”
“Chết đột ngột cũng có thể chia làm nhiều loại.” Đỗ Phi Phi tỏ ra vô cùng hiểu biết bắt đầu giảng giải, “Có loại chết đột ngột do xương tắc ở yết hầu, có loại bị kinh hãi mà đột ngột chết, còn có thể là do bị nghẹn tiểu mà chết.”
Chu đại thẩm tự suy xét lại. Bản thân luôn miệng nói yêu Đại Hoàng, nhưng trong chuyện lo liệu hậu sự của nó thì quả thật quá gấp gáp cho có lệ. Nghĩ đến đây, Chu đại thẩm lại nâng tay lau nước mắt, “Nhưng nó chết hơn hai tháng rồi.”
Hơn hai tháng……
Xác chết của chó……
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hong-mao-roi-vao-tay-dai-sac-lang/2522280/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.