Chương trước
Chương sau
Động tác xoay người nháy mắt cứng đờ, Đỗ Phi Phi cảm thấy cả người lạnh thấu xương.

Trên mặt đất, một bóng đen chậm rãi đi về phía nàng.

Vạt áo trắng so với lúc trước ngắn đi hai tấc, lộ ra đôi giày lam đoạn ngân hoa.

Gió thổi qua, vạt áo tung lên, ngân hoa trên giày phản xạ phát ra ánh sáng trắng toát chói mắt.

“Diệp đại hiệp.” Giọng nói của Đỗ Phi Phi bỗng nhiên cất cao, làm kinh sợ chim nhỏ trên cây.

Diệp Thần mỉm cười, “Đi dạo sao?”

Đỗ Phi Phi nhớ ra đi dạo là chuyện mà Diệp Thần đại nhân vô cùng thích thú, lập tức ân cần gật đầu.

Ánh mắt Diệp Thần liếc ngang, nhìn thấy Đường Hồ Lô đứng ở một bên, nụ cười càng thêm ôn hòa, “Cùng người khác?”

……

Chẳng lẽ Diệp Thần đại nhân cho rằng nàng đang ăn mảnh?

Đỗ Phi Phi giật giật lông mày, cố gắng quăng ánh mắt ám chỉ ‘đợi lát nữa giải thích’ về phía hắn.

Có điều trong nụ cười của Diệp Thần vẫn dấu đao như trước, hiển nhiên là không hiểu.

“Phi Phi……” Giọng nói của Đường Tinh Tinh đột nhiên từ phía Độc Thủ cư truyền đến.

Khóe mắt Đỗ Phi Phi co rút.

Đường Tinh Tinh chạy đến gần, nhìn thấy Diệp Thần, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, vội vã lên tiếng chào: “Diệp đại hiệp.” Vừa rồi dạo vài vòng ở Độc Thủ cư cũng không thấy bóng dáng hắn, còn tưởng rằng kế hoạch lần này phải ngâm nước nóng, không ngờ “đi tìm mòn giày không thấy, vô tình tìm được chẳng tốn công”, quả nhiên là ý trời.

Giờ phút này trong lòng Đỗ Phi Phi chỉ có một ý nghĩ – trời muốn diệt ta.

Diệp Thần cười đáp lại: “Đường cô nương.”

“Diệp đại hiệp cũng biết chuyện này sao?” Ánh mắt Đường Tinh Tinh liếc nhìn Đường Hồ Lô và Đỗ Phi Phi.

Ánh mắt Diệp Thần chiếu đến Đỗ Phi Phi, từ từ hỏi: “Chuyện gì?”

“Chính là……”

Trước tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Đỗ Phi Phi cố gắng phát huy khinh công đến mức tận cùng, vội vàng xông đến.

Nhưng nàng đã quên, bên người Đường Tinh Tinh còn có Đường Hồ Lô đang đứng.

Đường Hồ Lô theo bản năng làm ca ca nghiêng người chắn ở phía trước Đường Tinh Tinh.

Cho nên dưới góc độ nhìn nhận của Diệp Thần, mọi chuyện biến thành Đỗ Phi Phi thẹn thùng quay sang ôm ấp Đường Hồ Lô.

“Chuyện hôn sự của Phi Phi và Tam ca.” Đường Tinh Tinh không hổ là tinh anh của Đường Môn, vừa ra tay đã hạ kịch độc, “Phi Phi nói rất muốn gả vào Đường gia chúng ta. Đến lúc đó Phi Phi chính là đường tẩu của ta, con dâu của chưởng môn.”

……

Diệp Thần nhìn hai bóng người gắn bó kề cận bên nhau, khóe miệng cong lên, “Ừ. Đúng là tin tức đáng kinh ngạc.”

Cả người Đỗ Phi Phi run run.

Cảnh xuân tươi đẹp như vậy, thời tiết tươi mát như vậy, sao bên tai lại như có gió Tây Bắc thét gào?

Nổ pháo xong, Đường Tinh Tinh để lại cục diện rối rắm, cao hứng phấn chấn kéo Đường Hồ Lô rời đi. Còn lại Đỗ Phi Phi và Diệp Thần đứng ở nơi đó mắt to trừng mắt nhỏ.

Đỗ Phi Phi nhìn đôi mắt như đang muốn nói “ngươi sắp chết một cách ngọt ngào” của hắn, nơm nớp lo sợ mở miệng nói: “Diệp Thần đại nhân, ta hoàn toàn là vì muốn nhanh chóng giúp ngài phá án, cho nên mới hy sinh cái tôi để hoàn thành tập thể, muốn tiến vào bên trong Đường Môn. Ta tuyệt đối không phản bội, ngài nhất định phải tin tưởng ta.”

“Ồ?”

Đỗ Phi Phi nặng nề gật đầu nói: “Cứ cho là ngài không tin mị lực của mình, cũng phải tin tưởng uy lực của một ngàn lượng ngân phiếu nha.”

Diệp Thần duỗi tay sờ sờ mũi, chậm rãi nói: “Ý ngươi là…… trong mắt ngươi, ta còn không bằng một ngàn lượng bạc?”

“Đương nhiên không phải.” Đỗ Phi Phi kiên định lắc đầu, “Cái này hoàn toàn không thể so sánh.”

Ngài là tai họa, bạc là thần tiên. Hai cái này làm sao so với nhau được?

Sắc mặt Diệp Thần hơi dịu lại, “Thế hai ngàn lượng thì sao?”

“Vậy lại càng không so được.”

“Càng?” Diệp Thần rốt cục nghe ra được ý nghĩa, nheo mắt lại, “Phi Phi à.”

Đỗ Phi Phi tự biết mình lỡ lời, im lặng cúi đầu, chuẩn bị thành thật chịu xâu xé.

“Ngươi đã nóng lòng phá án như thế, thì giúp ta đi thăm dò vài nơi này đi. Nếu ta đoán không sai, có lẽ Sở Việt bị nhốt một trong những nơi đó.”

“Vài nơi?”

Đỗ Phi Phi nghe hắn đọc tên từng cái, miệng co giật liên tục. “Bồn cầu của nhà Chu đại Thẩm…… Vại gạo của nhà Vương đại phu…… Nhà xí của Trương lão gia…… Ta nghĩ có lẽ Đường Môn không đến mức đem người giấu ở những nơi đó đâu?”

Diệp Thần lại cười nói: “Ngươi lấy thân phận con dâu tương lai của Đường chưởng môn mà nói những lời này sao?”

“……” Đỗ Phi Phi ngoan ngoãn ngậm miệng.

Để tiện cho nàng ghi nhớ, Diệp Thần còn cẩn thận ghi lại từng địa phương cho nàng, ngay cả chuyện rẽ trái quẹo phải, đi thẳng bao lâu đều viết chi tiết tỉ mỉ.

Lúc đầu Đỗ Phi Phi còn lo sợ hắn đùa giỡn nàng, cho nên đến mỗi một chỗ, đều phải mai phục ở một bên nghe ngóng động tĩnh trong chốc lát, xác định không có cạm bẫy mới rón ra rón rén đi vào điều tra.

Nhưng đi hết một vòng, tất cả mọi nơi đều không có vấn đề gì.

Đỗ Phi Phi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm dầy đặc sao, lặng lẽ sám hối: Có lẽ là nàng đa tâm quá. Diệp Thần đại nhân dù sao cũng là người, là người thì kiểu gì cũng có lúc mềm lòng, có lẽ thấy nàng tận lực phá án như thế, đã bị cảm động đến rối tinh rối mù, cho nên mới cố ý tiết lộ tin tức cho nàng biết.

Tuy rằng danh sách này nhiều như thế, tin tức cũng không hề đúng, đường đi lại vòng vèo, nhưng điều này dù sao cũng là biểu hiện của sự hợp tác.

Nàng thật sự không nên nghi ngờ hắn như thế.

Trên đường trở về, Đỗ Phi Phi tự hỏi bản thân nên đáp lại như thế nào trước thành ý biểu hiện ra ngoài của Diệp Thần.

Làm một bữa ăn khuya?

Lấy tay nghề của nàng mà nói…… Sau khi hắn ăn xong, hơn nửa là quan hệ của hai người càng thêm xa cách.

Giúp hắn kỳ lưng tắm?

…… Hắn sẽ không nghĩ nàng muốn khinh bạc hắn đấy chứ?

Chi bằng nấu một bình trà, thuận tiện múa một bộ đao pháp góp vui?

…… Hắn sẽ không nghĩ đến chuyện ‘Hạng Trang múa kiếm, ý ở Bái Công’*, nghĩ nàng muốn ám sát hắn chứ?

*Điển tích: năm 206 TCN, Lỗ công Hạng Vũ bày tiệc ở Hồng Môn (ở phía ngoài đàn Giao của Hàm Dương),mời Bái công Lưu Bang đến dự, mục đích là giết chết Lưu Bang. Nhưng sau khi nghe Lưu Bang giãi bày, Hạng Vũ muốn từ bỏ ý định. Mưu thần của họ Hạng là Phạm Tăng không cam tâm, sai Hạng Trang vờ múa kiếm giúp vui, tìm cơ hội giết chết Lưu Bang. Nhưng vì Hạng Bá ngăn trở, nên không thành công.

— Nàng đột nhiên phát hiện ra, lấy lòng một người, cũng là một môn học vấn rất thâm sâu, việc này khó khăn không kém chuyện vuốt mông ngựa.

Suy nghĩ một hồi, nàng đã trở về đến Độc Thủ cư.

Cửa bị đóng chặt, đẩy mãi vẫn không ra.

Sau khi suy xét giữa hai chuyện phá cửa mà vào và trèo tường mà vào, Đỗ Phi Phi quyết định chọn trèo tường.

Vừa lật mình qua tường viện, đạp xuống đất còn chưa vững gót chân, trực giác của người tập võ khiến cho tay nắm đao của nàng căng thẳng.

Đột nhiên có trận mưa tên lao đến.

Ngay lập tức che mất cảnh sắc trước mắt Đỗ Phi Phi.

Đỗ Phi Phi rút đao.

Tên, là cấp vũ.

Đao, là miên vũ.

Cấp vũ một trận.

Miên vũ mãi không dứt*.

*Cấp vũ là mưa rào, mưa nhanh chóng, miên vũ là mưa dai dẳng, miên vũ còn là tên thanh đao của Phi Phi. ở đây ý chỉ mưa tên không địch lại nổi sao với đao của chị ấy. Vì là chơi chữ nên ta để nguyên Hán Việt.

Mũi tên rơi xuống hết, Đỗ Phi Phi vẫn đao nắm trong tay, đao cũng như người hoàn toàn không thương tổn gì.

Đèn trong phòng Diệp Thần sáng lên.

Đỗ Phi Phi một bụng tức giận, bước chân phẫn nộ, nổi giận đùng đùng tới gần, vừa muốn nâng tay gõ cửa, cửa lại bất ngờ mở ra, vài cân bột mì trắng xoá đổ ập xuống…..

Bột mì rơi hết, lộ ra khuôn mặt của Diệp Thần.

Tươi cười như trước.

“Phi Phi.” Hắn cười tủm tỉm thả bồn vừa đựng bột mỳ trong tay xuống, “Ngươi đã trở lại.”

Đỗ Phi Phi bi phẫn chỉ về hướng cửa, “Vì sao phải khóa cửa?”

“Đề phòng cướp.”

Ngón tay lại chuyển đến những mũi tên dưới sân, “Vì sao phải đặt cơ quan?”

“Đề phòng cướp.”

Ngón tay chỉ vào mặt mình, “Vì sao hắt bột mì vào ta?”

“Đề phòng cướp.”

Nàng không thể nhịn được nữa giận dữ hét: “Ở đâu có nhiều cướp đến Đường Môn như vậy?”

Diệp Thần nhún vai, “Hôm đó rõ ràng có người đến trộm quan tài.”

……

“À, quên nói cho ngươi, Phi Phi, đây không phải bột mì bình thường.” Diệp Thần lấy ra một bình sứ màu trắng nho nhỏ, giống như dâng vậy quý, “Bên trong còn pha ngứa phấn ta tiện tay lấy ở Đường Môn.”

Hắn chưa dứt nói lời, toàn thân Đỗ Phi Phi đã ngứa ngáy như bị trăm con kiến cắn.

Hai tay nàng nắm lấy khung cửa, cố gắng chịu đựng kích động trong lòng, hít sâu một hơi nói: “Diệp Thần đại nhân, ngươi nói thật đi, rốt cuộc ta đắc tội ngươi chỗ nào.”

Chỉ có kẻ ngốc mới tin lý do đề phòng cướp của hắn. Chuyện trộm quan tài đã qua nhiều ngày như vậy, hắn sớm không đề phòng muộn không đề phòng, lại chọn đúng thời điểm nàng về muộn để đề phòng?

Diệp Thần chậm rãi buông mí mắt, “Phi Phi à……”

Nói đi nói đi, tội danh gì nàng đều nhận, chỉ cần đừng để nàng chết mà không rõ nguyên nhân. Đỗ Phi Phi cắn răng chống đỡ.

“Sáng nay ngươi khinh bạc ta, ta có thể không so đo.”

Đỗ Phi Phi chấn động.

Chẳng lẽ lúc đó mũi nàng thật sự đụng phải môi của Diệp Thần đại nhân?!

Nàng cảm thấy đầu giống như bị hơn mười bánh xe ngựa liên tiếp nghiền qua.

Diệp Thần cúi đầu, ghé đến tai của nàng, nhẹ nhàng nói: “Nhưng ta không thể tha thứ cho chuyện chỉ chớp mắt sau khi khinh bạc ta, ngươi lại tiến đến ôm ấp kẻ khác. Phi Phi à, đùa giỡn ta không phải sai, nhưng hái hoa ngắt cỏ, trêu hoa ghẹo nguyệt thì thật sự không được.”

…… Ai dám động đến Bá Vương hoa như ngươi.

Nàng hoảng sợ nghĩ, chẳng lẽ ý của Diệp Thần đại nhân là…… Bắt nàng chịu trách nhiệm?

Đỗ Phi Phi đột nhiên nhắm mắt lại, trước nụ cười âm trầm của Diệp Thần, thẳng tắp ngã xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.