Động tác xoay người nháy mắt cứng đờ, Đỗ Phi Phi cảm thấy cả người lạnh thấu xương.
Trên mặt đất, một bóng đen chậm rãi đi về phía nàng.
Vạt áo trắng so với lúc trước ngắn đi hai tấc, lộ ra đôi giày lam đoạn ngân hoa.
Gió thổi qua, vạt áo tung lên, ngân hoa trên giày phản xạ phát ra ánh sáng trắng toát chói mắt.
“Diệp đại hiệp.” Giọng nói của Đỗ Phi Phi bỗng nhiên cất cao, làm kinh sợ chim nhỏ trên cây.
Diệp Thần mỉm cười, “Đi dạo sao?”
Đỗ Phi Phi nhớ ra đi dạo là chuyện mà Diệp Thần đại nhân vô cùng thích thú, lập tức ân cần gật đầu.
Ánh mắt Diệp Thần liếc ngang, nhìn thấy Đường Hồ Lô đứng ở một bên, nụ cười càng thêm ôn hòa, “Cùng người khác?”
……
Chẳng lẽ Diệp Thần đại nhân cho rằng nàng đang ăn mảnh?
Đỗ Phi Phi giật giật lông mày, cố gắng quăng ánh mắt ám chỉ ‘đợi lát nữa giải thích’ về phía hắn.
Có điều trong nụ cười của Diệp Thần vẫn dấu đao như trước, hiển nhiên là không hiểu.
“Phi Phi……” Giọng nói của Đường Tinh Tinh đột nhiên từ phía Độc Thủ cư truyền đến.
Khóe mắt Đỗ Phi Phi co rút.
Đường Tinh Tinh chạy đến gần, nhìn thấy Diệp Thần, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, vội vã lên tiếng chào: “Diệp đại hiệp.” Vừa rồi dạo vài vòng ở Độc Thủ cư cũng không thấy bóng dáng hắn, còn tưởng rằng kế hoạch lần này phải ngâm nước nóng, không ngờ “đi tìm mòn giày không thấy, vô tình tìm được chẳng tốn công”, quả nhiên là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hong-mao-roi-vao-tay-dai-sac-lang/2522278/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.