"Sao thế tử lại như vậy! Công tử đưa thuốc tới mà người còn..." 
Thính Thư bất bình, nhỏ giọng oán trách. 
Ninh Thời Đình vỗ vai cậu bé như ban nãy. 
Thính Thư cúi đầu nhìn túi thuốc nặng trịch trong tay, lại nhìn Ninh Thời Đình, mặt lộ vẻ nghi vấn. 
Mắt của Ninh Thời Đình vẫn ẩn bên dưới mạng châu che mặt, không thể nhìn rõ chỉ có thể thấy phần lông mày lặng lẽ rũ xuống. 
Y nhìn cái hồ ở bên kia. 
Phủ thế tử không phải là nhỏ nhưng vì thế tử chưa lập gia đình và trước đến nay không có ai hầu hạ, không có chỗ nào bỏ hoang thật sự. Có thì cũng chỉ có một khoảng sân chính này sau cánh cửa. Cái hồ này vốn là hồ hoa sen, phía xa còn có một đình nghỉ mát thông thoáng. Mùa hè có thể ngồi đây ngắm trăng, uống rượu, nhưng vì đã lâu không có ai quét dọn nên bị bỏ hoang rồi. 
Nước hồ đục ngầu, cỏ mọc um tùm, đi ở bên mé hồ cũng sợ côn trùng, kiến. 
Hiện tại, một túi giấy dầu đang nổi trên mặt hồ, sau khi tan ra mới nổi lên. Rõ ràng là thuốc tiên mà Thính Thư đưa qua ban sáng. Trừ túi thuốc còn có một túi thơm trôi gần đó. 
Thính Thư nhìn theo tầm mắt của y, đau lòng chảy nước mắt: "Thuốc tốt như vậy, công tử còn không nỡ dùng, giờ bị ném xuống nước hết rồi." 
Miếng sắt đỏ cũ kỹ kẹt bên tường đột nhiên phát ra tiếng "ken két", một chú sói bạc nhỏ với bộ lông màu xám đột 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hon/3343579/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.