Dược giao trong truyền thuyết, nghe nói ngoại trừ kịch độc và độc hiếm ở khắp người ra thì còn có sở trường mê hồn, dùng ánh mắt mê hoặc. 
Có thể mê hoặc thông qua ánh mắt... 
Ánh mắt của dược giao trước mặt trong veo, đôi con ngươi đen nhánh lấp lánh phản chiếu bóng dáng của hắn. 
Cố Thính Sương mở to mắt. 
Sau năm mười tuổi, căn cốt của hắn bị phế toàn bộ nhưng linh thức lại vô tình tu luyện đạt đến đỉnh cao, năng lực cảm nhận thế giới bên ngoài và dị vật mạnh hơn người khác gấp nhiều lần. 
Hắn đang ở trong phòng, trên giường lại có một mùi hương không thuộc về mình thoang thoảng trong đây, tựa như đêm qua có người từ nơi khác đến dừng chân tại đây. 
Người đi rồi nhưng mùi vẫn còn. 
Chú sói bạc nhỏ nằm cuộn người ở đầu giường, thở đều ngủ say. 
Trong nháy mắt, cảm giác thoải mái khác thường khiến hắn hơi lơ đễnh, sau đó nhớ lại chuyện tối qua. 
Hắn dẫn sói con xông vào phòng ngủ của Ninh Thời Đình, muốn đuổi y ra ngoài. 
Kết quả, Ninh Thời Đình bị bóng đè bởi tàn niệm của vương phi. Trong lúc hai người giằng co, hắn chạm phải cằm của y, nửa bàn tay dính phải độc lạ trên cơ thể dược giao, sau đó nữa thì hắn hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. 
Trước khi mất ý thức, hắn chỉ nhớ mình thoáng ngửi được mùi hoa mận. 
Hôm nay không mưa, bầu trời trong xanh, phòng sáng choang, không hề có chút lạnh lẽo của hôm qua. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hon/3343578/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.