Bạch Mẫn Trung nghe vậy liền ngồi dậy khoát khoát tay phủ nhận: “Tôi tự nói một mình...”
Trương Gián Chi mặt không gợn sóng bước vào phòng thắp đèn, lại lấy chăn đưa qua cho nàng: “Có vẻ nữa đêm trời sẽ đổ mưa, nên đắp thêm một cái để tránh rét. Mưa xuống hàn khí rất nặng.”
Hắn nói chuyện luôn không nhanh không chậm như vậy, dường như hắn chẳng có nổi buồn hay niềm vui nào cả, nhưng nào có ai sinh ra mà đã như vậy? Hẳn phải có lý do nào đó.
Bạch Mẫn Trung cảm ơn, tiếp nhận chăn rồi nghiêng người nằm xuống. Trương Gián Chi tắt đèn, phòng trở lại bóng tối, nàng lại mở mắt ra quay lại nhìn, Thái Quỳnh đã mất tiêu.
Một đêm ngon giấc
Sáng sớm hôm sau, thợ xây trên trấn đông vác thêm một đống đồ nghề tới cửa. Khi khách khứa đều đã dậy, ông ta đem ra một xâu pháo trúc nhỏ, tạch tạch tạch một trận rồi hô to: “Xua đuổi tà ma, xua đuổi tà ma...”
Trương Kiến Chi chỉ đứng ở cửa viện xa xa nhìn.
Bạch Mẫn Trung thò đầu ra khỏi nhà bếp, đúng là có thấy mấy thứ ô uế phóng ra, nàng vội vàng quay lai nhà bếp nhóm lửa. Đại Vinh nói: “Đốt pháo có gì hay đâu, rỗi hơi ghê.”
Mặt Bạch Mẫn Trung bị bếp hung đỏ lên, trong lòng tự lẩm bẩm: rỗi hơi chỗ nào? Mấy thứ không sạch sẽ đừng trêu chọc, cái gì càng không thể thấy hay sờ càng u ẩn, lỡ đâu bị vướng vào thì xui rồi.
Nàng ngáp một cái, bên kia A Đường vội vã chạy vào, hướng nàng hô: “Tiểu Bạch, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hon-truong/410021/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.