Xung quanh tối om, căn phòng lại im ắng trở lại.
Trương Gián Chi nhìn bạch Mẫn Trung một lát, cũng không đi kiểm chứng, chỉ khàn giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Bạch Mẫn Trung chịu đựng cơn đau ấp úng nói: “Không, không có gì...gặp ác mộng thôi.”
Trương Gián Chi không hỏi nữa, hắn buông màn giường, trở mình nằm xuống ngủ. Bạch Mẫn Trung nghiến răng, cơn đau như kim châm sau lưng vẫn còn đó, vong hồn kia vẫn còn lơ lửng trên không trung ung dung mà nhìn nàng.
“Bạch cô nương, nếu cô đồng ý, tại hạ sẽ không quấy rầy, sẽ để cô ngủ ngon...” Vong hồn kia lại ghé sát vào bổ sung: “Không có việc gì khó...”
Bạch Mẫn Trung hít hà một hơi, vội vàng gật đầu.
Vong hồn nói: “Cha ta hiện đang nghỉ tại nhà trọ này, ta không nói chuyện với ông được. Bạch cô nương làm ơn, hãy nói với ông một tiếng...” Thằng chả dừng lại rồi nói tiếp: “Bảo ông ấy đừng đốt tiền giấy cho tôi, tôi muốn đốt vàng thỏi...”
Bạch Tiểu Thuần nín thở, trán đổ mồ hôi vì đau.
“Cha ta sông ở gian phòng phía đông trên lầu hai, hai ngày nữa ông sẽ rời đi. Cô gửi lời giúp tôi nha? Trông vong hồn rất đáng thương “Bên đây ta cũng rất đói đây, ta có thể hiểu cảm giác của Bạch cô nương...”
Bạch Mẫn Trung đột nhiên ngồi dậy: “Hiểu rồi!”
Nàng vừa dứt lời, bên kia Trương Kiến Chi lại ngồi dậy, dở chiếc màn giường dày cộp lên, giọng nói vẫn còn khàn khàn: “Ngươi đang nói mở hả?”
Bạch Mẫn Trung cuống quít nuốt nước bọt, bò dậy ngượng ngùng nói: “Tôi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hon-truong/410020/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.