Thiệu Đường uỷ khuất ngồi trên máy bay nhìn người bên cạnh không nói được lời nào mà một chút sắc mặt cũng không có. Cảm thấy không biết làm sao với người bên cạnh Thiệu Đường đành nhắm mắt nghỉ ngơi. Ai ngờ vừa nhắm mắt thì lại thấy ánh mắt của Thiệu Duyệt.
Quá khứ.
“Hắn là ai vậy?” Thiệu Đường nắm lấy tay Thiệu Duyệt hỏi.
“Bạn tôi.”
“Bạn? Hừ bạn bè mà nắm tay sao? Có như vậy sao? Chị nói cho tôi biết sao có chuyện như vậy sao hả?” Thiệu Đường trừng mắt.
“Như thế nào không được?” Thiệu Duyệt hỏi lại.
“Tất nhiên là không được rồi. Tại vì…vì...” Thiệu Đường không biết nên nói gì.
“Tại sao?”
“Chị xem tôi là cái gì?” Thiệu Đường thở hổn hển.
“Vậy Đường cho tôi là gì đối với Đường? Chúng ta cùng nhau lớn lên mà. Tóc tôi nhuộm đủ thứ màu rất giống lưu manh cũng chính vì Đường. Ra phố ai gặp tôi mà không cười chê vì tôi là kẻ vứt đi. Tôi lại không màn chuyện đó luôn bên cạnh Đường chịu khổ. Cuối cùng Đường xem tôi là gì?” Thiệu Duyệt muốn chạy lại ôm cô nhưng muốn nói để cho cô tỉnh người.
“Không. Kẻ vứt đi sao, chị xem tôi là như vậy sao? Tốt lắm, trong lòng chị tôi chỉ là một người như vậy sao. Tôi hiểu rồi tôi sẽ không đi theo chị nữa, chị cứ đi theo hắn đi.” Thiệu Đường đẩy ra.
“Đường.” Thiệu Duyệt không đành nghĩ tới an ủi cô nhưng lại bị người bên cạnh kéo đi nơi khác.
“Kẻ vứt đi sao, tôi chỉ là thứ như vậy ư.” Thiệu Đường đứng lên loạng choạng rời đi.
Thiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hon-dan-vs-dai-tong-giam-doc/557774/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.