“Cô có thể kể lại toàn bộ sự việc không?” Vị chánh án hỏi Thiệu Đường.
“Tôi đang ở văn phòng của Ngôn Nặc thì có một vị thư kí tìm tôi nói có người cần gặp vì thế tôi đã đi ra ngoài.” Thiệu Đường nhìn Ngôn Nặc.
“Nói cách khác vị thư kí kia có thể làm chứng cho cô sao?”
“Đúng vậy.”
“Nhân chứng có phải cô đã nói với bị cáo là có người tìm cô ấy."
“Không có! Tôi chỉ hỏi cô ấy có muốn uống chút nước hay không mà thôi.” Vị thư kí nhìn Thiệu Đường chột dạ nói.
“Cô gạt người, sao cô có thể nói như vậy, ngày đó rõ ràng cô…” Thiệu Đường kích động.
“Bị cáo mời cô im lặng.” Chánh án gõ bàn.
“Nhân chứng cô khẳng định không có nhớ nhầm."
“Tôi không có, tôi nhớ rõ lúc ấy nói cô ấy có muốn uống gì không, sau đó cô ấy lắc đầu rồi rời đi."
“Ừ, vậy cô ấy rời đi là đi đứng ra sao?"
“Lúc cô ấy rời đi còn nhìn tới nhìn lui. Hình như có giấu diếm gì đó."
“Có tật giật mình sao, tôi nào có? Vu khống. Sao lại vu khống tôi?” Thiệu Đường không còn kiên nhẫn nhìn vị thư kí.
“Bị cáo mời cô khống chế cảm xúc của mình?”
“Bị cáo cô có nhận tội không?”
“Tôi không nhận." Chết tiệt khi nào không tới, bây giờ lại nghiện. Thiệu Đường cố gắng khống chế mình.
“Bị cáo cô có nhận tội hay không?" Vị chánh án phát hiện sắc mặt Thiệu Đường không được bình thường.
“Tôi không có làm dựa vào cái gì mà nhận.” Thiệu Đường tựa đầu vào thành sắt hi vọng mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hon-dan-vs-dai-tong-giam-doc/557762/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.