Hết bảy ngày mới có thể ra viện nhưng ngày mai là ngày đại thọ của lão ba rồi.
Đúng rồi! Hai mắt Thiệu Đường sáng lên. Mang giầy mặc áo khoác vào. Tôi thật ngốc, Nặc không cho tôi đi ra ngoài tôi có thể trốn đi mà. Hắc hắc. Đã lâu không có làm chuyện lén lút như thế này.
“Ông chủ, cái này bán như thế nào?” Thiệu Đường nhìn tới một cái kính viền bằng vàng.
“Một ngàn bốn.”
“Cái gì?”
“Phiền ông xem giúp trong thẻ tôi còn bao nhiêu?” Thiệu Đường đưa thẻ cho ông chủ.
“Một vạn ba ngàn rưỡi."
“Vậy được đủ tiền, ông giúp tôi gói lại.”
“Tặng người khác sao???”
“Đúng vậy, tặng cho trưởng bối, ông gói đẹp đẹp giúp tôi."
“Nhất định sẽ gói thực đẹp cho cô.” Ông chủ nhanh chóng đưa cho Thiệu Đường.
“Nhanh như vậy sao?" Thiệu Đường kinh ngạc.
“Không cần khách sáo! Hoan ngênh lần sau quay lại.”
Lễ vật đã mua xong, không biết bây giờ Nặc đang làm gì? Thiệu Đường lầu nhìn qua cửa sổ phòng Ngôn Nặc.
“Hắc! Cô ở trong này làm gì?”
“Anh không làm việc sao?” Ngôn Hằng đột nhiên xuất hiện.
“Tôi mới đi gặp khách về! Cô tìm chị tôi sao? Tôi nói đúng không?” Thật sự không ngờ chị đem khách hàng cho mình tiếp, còn bản thân thì nhàn hạ ngồi ở văn phòng.
“Hắc” Hiện tại chị ngươi mà thấy tôi, tôi chết không kịp ngáp!
“Ai, thực không hiểu cô vì sao lại thích chị tôi như thế.”
“Vì cô ấy là người tốt! Anh thật ngu ngốc, có chị như thế sung sướng quá rồi."
“Không dám! Cô theo đuổi được chị tôi không cám ơn tôi mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hon-dan-vs-dai-tong-giam-doc/557754/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.