“Em xin người bình thường lại được không?”
“Là em muốn tôi thay đổi mà! Hiện tại tôi đã đổi nhưng em lại muốn tôi trở lại nguyên hình.” Thiệu Đường cười gian.
"Đường biến thế nào cũng cùng một dạng, tốt nhất là đừng đổi.”
“Hắc, nhưng tôi yêu em là được.”
“Lúc nào Đường cũng nói lời ngon tiếng ngọt vậy sao.” Ngôn Nặc nằm trong lòng Thiệu Đường, tay đánh vào ngực Thiệu Đường.
“Em đừng khiêu khích tôi! Tôi sợ nhịn không được.” Thiệu Đường bắt lấy tay Ngôn Nặc đang lộn xộn trước ngực mình.
“Phải không?”
“Tôi muốn uống nước.” Thiệu Đường lúc này thật sự miệng lưỡi cũng đều khô.
“Tốt lắm, không đùa nữa! Đường nghỉ ngơi đi.” Ngôn Nặc xuống giường giúp Thiệu Đường rót nước.
“Tốt rồi! Ngủ đi.” Ngôn Nặc lấy li nước cho Thiệu Đường uống xong đặt lại chỗ cũ, lại hướng nằm vào lòng Thiệu Đường.
“Tôi thích ngày nào cũng ôm em ngủ! Thân thể em ôm mềm mềm nha, thoải mái quá." Chỉ ngủ thôi cũng thấy thích.
“Ân” Ngôn Nặc đã muốn đi vào mộng.
“Nặc cám ơn em đã đồng ý ở cùng chỗ với tôi.” Thiệu Đường ôm lấy Ngôn Nặc nhẹ giọng nói, đáng tiếc lời nói ngọt ngào như vậy Ngôn Nặc lại không nghe thấy.
Thiệu Đường tĩnh lại sờ sờ chỗ bên cạnh. Ai! Người đâu? Đứng lên vội vàng tìm người hôm qua mình vừa ôm.
“Nặc!Nặc! Em ở đâu?”
“Sao vậy? Em ở bên ngoài! Em mới rời đi mà, Đường nhớ em sao.” Ngôn Nặc đem bữa sáng tới.
“Đúng a! Ai kêu em đi không nói một lời.”
“Đường ngủ như heo em không đành lòng gọi Đường thức.”
“Cảm ơn em đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hon-dan-vs-dai-tong-giam-doc/557753/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.