Diệp Vong Lệnh cảm thấy hoài nghi về những gì mình vừa làm, hóa ra tình yêu có thể khiến con người ta trở nên ngu ngốc. Anh cười tự giễu mình một cái rồi trở về chỗ trong con mắt kinh ngạc của nhiều người. Tư Trì lấy tay chống cằm nhìn người bên cạnh, thầm cảm thán
"Anh Diệp biết yêu rồi cơ đấy"
"Đừng có giả ngây" Diệp Vong Lệnh ngồi thẳng, mắt liếc xéo về phía chàng trai đang nghiêng ngả với ghế ngồi, vô tư và hồn nhiên.
"Điều kiện trao đổi bao giờ mới thực hiện đây"
"Sớm thôi, bánh răng của vận mệnh sẽ trở về chỗ cũ"
"Cần gì thì cứ nói tôi một tiếng, anh với tôi dù gì cũng là...những tán cây của sự sống"
"Không cần câu nệ thế" Diệp Vong Lệnh nheo mắt cười, anh và người này trông có vẻ hơi giả dối, nhưng thực chất chỉ có anh mới hiểu hắn, và cũng chỉ có hắn mới hiểu anh trong số 12 vị thần trên thế giới
Dật Tinh Vọng ngủ từ đầu đến cuối giờ cũng chẳng ai dám lay cậu dậy, một là do áp lực gia thế nhà họ Dật, hai là do ánh mắt đáng sợ của Diệp thiếu gia, ai mà dại động vào mấy tiểu ma vương này chứ.
Dật Tinh Vọng ngáp một cái dài, hai mắt lim dim mỏi mệt, anh đi đến soạn sách vở cho cậu, mang cặp cậu lên vai, mặc áo choàng khăn cho cậu tươm tất rồi mới đi ra ngoài. Cứ ngỡ thế là xong nhưng ai mà tưởng tượng nổi cảnh Diệp thiếu gia xách từ bên ngoài vào một đôi giày bông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hoc-tra-om-yeu/2616659/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.