Liên Bạch hoảng hồn, siết chặt lá thư nặng trĩu trên tay chạy sồng xộc lên phòng, cô gom quần áo trang sức tiền của vào vali dự định chạy trốn. Đối với một con người đến từ thế giới khác như cô thì cô chẳng bận lòng với vị thế hiện tại, tính mạng vẫn quan trọng hơn cả, cô không trải qua muôn vàn đắng cay như nữ chính thì việc trân trọng gia đình vẫn là không cần thiết để tồn tại. Liên Bạch thầm nghĩ bụng
*Nếu giờ mình bỏ trốn chắc sẽ kịp thôi, nhưng Duẫn Thành có lẽ...sẽ không hứng chịu nổi đợt bão này*
*Mà thôi mặc kệ ông ta, dù sao cũng đâu phải xha ruột*
Vừa nghĩ xong, hành lí cũng đã vô cùng tươm tất chỉ thiếu bước xách ra khỏi nhà và cao chạy xa bay. Liên Bạch cảm thấy mọi thứ thuận lời liền không nhịn được thõa mãn một trận trong lòng nhưng chưa kịp mừng vui quá nữa, một tiếng đoàng phát ra và sau đó kéo theo sự vỡ nát của kính cửa sổ lẫn bình thủy tinh đầu giường, viên đạn cắm sâu vào tường hõm một lỗ bắt mắt. Duẫn Thành nghe được tiếng động lập tức đi lên, ông cho người phá cánh cửa phòng đang khóa trái, bên trong là một Liên Bạch đang ôm cánh tay trái của mình gào khóc không ra hơi, sau đó mất máu quá nhiều mà ngất lịm đi. Duẫn Thành xoa xoa vầng thái dương nóng rát, ông phẩy tay bảo đưa cô ta vào bệnh viện, lòng đã lạnh như một núi tuyết trăm năm.
Liên Bạch dàn tỉnh lại trong sự mơ hồ sau khi phẩu thuật, vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hoc-tra-om-yeu/2616656/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.