Cậu mang Diệp Vong Lệnh đến một căn phòng khác, ôm lấy anh thật chặt, mấp máy “Anh đã…rất khỏi sở nhỉ?”
Diệp Vong Lệnh lắc đầu, hốc mắt anh hoe đỏ, sống mũi cay cay “Anh…anh thật sự…đã cố gắng rất nhiều…Rất nhiều lần…anh…luôn như thế…không thể cứu được em…Đến khi anh nhớ lại thì cũng đã quá muộn” Anh khóc thành tiếng, nấc lên, âm thanh như trào ra hết thảy, từ tận đáy lòng. Diệp Vong Lệnh cảm thấy vừa bâng quơ vừa huyền ảo. Anh chưa từng dám nghĩ về việc cậu sẽ nhớ, nhớ lại những gì đã xảy ra suốt những tháng ngày kiếp trước. Đã bao lần, anh mở mắt ra nhìn trần nhà trắng xóa, anh đã thử rất nhiều cách…nhưng chưa một lần ngăn được cái chết của người mình yêu…Vô số lần như thế, anh lại thấy cậu chết trước mắt mình, mà bản thân lại bất tài đến nỗi chẳng thể thay đổi một chút. Diệp Vong Lệnh nhắm mắt, nước mắt theo đó mà cứ tuông dài, anh run rẩy đến lợi hại…Sợ…sợ một ngày lại phải trông thấy cậu chết trước mắt mình. Một nỗi sợ luôn dày vò anh khi đêm đến.
Cậu vỗ vỗ bả vai Diệp Vong Lệnh, cố gạt đi nước mắt đang tuông liên hồi. Dùng tay gõ một cái vào trán anh tạo nên vết đỏ, Dật Tinh Vọng cười trừ
“Em nhớ rồi. Kiếp này…anh sẽ không phải một mình cố gắng nữa. Chúng ta cùng cố”
Anh thút thít như một thiếu nữ. Tay cũng buông lỏng, có thể trông thấy góc áo nhăn nhúm của cậu bị anh nắm lấy. Diệp Vong Lệnh đưa mặt sát lại, anh hôn từ tóc, đến trán, đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hoc-tra-om-yeu/2616632/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.