Editor: Dương
Khi Vô Tà tỉnh lại, Tư Quá Lĩnh đã sớm vào đêm, khí trời cực kỳ lạnh, DungHề thấy nàng tỉnh, vội vàng buông đồ trong tay, tiến lên sờ trán Vô Tà:“Đã hạ sốt, thế tử còn cảm thấy có nơi nào khó chịu?”
Vô Tà vừamới tỉnh lại, trong mắt còn lim dim buồn ngủ, không có lập tức trả lờicâu hỏi của Dung Hề, nàng ngồi dậy, vuốt vuốt hai mắt mình, lúc này hơitỉnh táo được một chút cũng mới phát hiện y phục ướt nhẹp trên ngườinàng đã được đổi, chắc là Dung Hề thấy nàng bị bệnh, sợ nàng bệnh càngnặng thêm nên thay quần áo cho nàng.
Gian phòng này có chút lạnhmà còn trống rỗng, ngay cả lò cũng không có để đốt, đây chính là chỗ Tần Yến Quy ở trong mấy tháng bị giam lỏng này, giường cũng hết sức đơn sơ, chăn trên người cũng rất mỏng manh. Mặc dù trên giường có phủ một tầngđệm nhưng vẫn cực kì lạnh, /dđ.lqđ/ từ nhỏ Vô Tà cũng xem như sống annhàn sung sướng trải qua những ngày cẩm y ngọc thực. Trong hoàn cảnh đơn sơ này thật sự làm nàng nhất thời khó thích ứng, cũng không biết TầnYến Quy từ nhỏ đã là con cháu hoàng gia nhưng sao có thể chịu được chỗsơ sài như vậy......
Tần Yến Quy...... Chợt giống nhưnghĩ đến điều gì, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vô Tà dừng một chút, nhất thờisắc mặt quẫn bách không được tự nhiên, đột nhiên cảm thấy lúng túng,nàng theo phản xạ vội vàng nhảy từ trên giường xuống, động tác đột ngộtkhiến Dung Hề kinh ngạc: “Thế tử?”
Vô Tà ngẩn người, ho nhẹ một tiếng, khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hoang-thuc-phuc-hac/2153158/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.