Editor: Trịnh Phương
Ánh lửa nhảy lên cực cao, bóng đêm theo đó mà phủ xuống vạn vật. Tần Thương thật đúng là một tên ồn ào.Trong màn trời đầy băng tuyết, đống lửa lạicũng có thể phát ra hơi ấm lớn như vậy. Những miếng thịt treo ngược ởtrên đống lửa đã bắt đầu chín, những đốm lửa nhỏ thỉnh thoảng bắn lênthật cao tạo ra âm thanh lớn, mùi thơm tỏa ra bốn phía, làm mùi rượu bay vào trong mũi Vô Tà.
Trong lòng Vô Tà trong lòng thật sự là cóchút bội phục Tần Thương. Có thể đem các loại đồ mang lên trên núi, quađược núi Tư Quá. Được đặt tên là Tư Quá, cũng chỉ có Tần Thương có thểlàm được chuyện như thế. Xưa nay hắn hành động tùy ý, không chịu gò bó,nhưng núi Tư Quá này bất luận kẻ nào cũng không thể dò xem lệnh của Kiến đế, nếu để cho Kiến đế biết, chỉ sợ là hắn sẽ bị giam cầm, chỉ là lấytính tình của Tần Thương, đoán chừng cho dù bị giam cầm ở đây, hắn cũngcó thể tìm ra cho mình rất nhiều việc vui.
Thấy bọn họ tới, VệĐịch vẫn trầm mặc bên cạnh đống lửa nướng thịt lại nghiêng đầu nhìn VôTà một cái, lập tức đứng dậy, hình như muốn nói gì, lại phát hiện lạicũng không lời nào để nói, liền tiếp tục yên lặng. Vệ Địch đứng ở tạichỗ, khóe miệng hơi động, (dien+dan%le$q8uy&donnhìn Vô Tà, cười vớinàng một tiếng, giữa hai người lại có sự ăn ý không cách nào hình dungđược bằng ngôn ngữ. Nha... Đúng rồi, bọn họ vốn là cùng một loại người.
Đã lâu không gặp Vệ Địch, Vô Tà phát hiện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hoang-thuc-phuc-hac/2153157/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.