editor: lonbia
Sau khi đi lấy thuốc trị thương thượng hạng xong, Vô Tà liền cầm cây kéo cùng với vải bố nhảy đến trước mặt của Tần Yến Quy, bởi vì hắn đang ngồi, nàng cũng không khỏi phải quỳ trước mặt hắn ở trên mặt đất, cẩn thận từng li từng tí bắt đầu dùng vải bố băng bó vết thương.
Vô Tà so với những đứa trẻ cùng tuổi cao nhiều, cho dù như thế, mỗi lần lúc Vô Tà quấn vải quanh người Tần Yến Quy, cả người phải kề sát vào mới thuận lợi chuyển băng gạt từ tay này sang tay khác để băng bó, mỗi lần như thế, mặt d!!!!!đ????l###q||||đ của nàng dường như kề sát vào lồng ngực của Tần Yến Quy, bên tai thậm chí còn nghe được tiếng tim đập thình thịch, trong không khí, còn ngửi thấy mùi vị quen thuộc của hắn, sắc mặt Vô Tà ngượng ngùng, gò má ửng đỏ, đầu nàng cuối thấp, thậm chí một khắc cũng không dám rời mắt khỏi vết thương của hắn đi nơi khác, vẻ mặt giống như vô cùng chuyên chú, trên thực tế, chẳng qua nàng cảm thấy khoảng cách gần gũi như vậy, làm cho nàng có chút bối rối.
Trong lòng nàng rối loạn, đầu óc cũng một mới hỗn độn, vải bố cầm trong tay, đã buộc mấy nút thắt, sắp hết vải băng mà vẫn không hay biết.
Tần Yến Quy cúi đầu nhìn Vô Tà dường như hết sức chăm chú băng bó cho hắn, từ đầu đến cuối Vô Tà chưa từng ngẩng đầu lên, chỉ dùng đỉnh đầu của mình hướng về phía hắn, từ góc độ của hắn, chỉ nhìn thấy phần gáy trắng ngần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hoang-thuc-phuc-hac/2153110/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.