*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Trịnh Phương _ DĐLQĐ.
Không bao giờ gặp lại...... Tự giải quyết cho tốt.....
Vô Tà kinh ngạc đứng ở tại chỗ nhìn, trong đầu liên tục lặp lại lời nói của hắn, giống như là muốn khảm thật sâu vào trong não nàng. Đâu chỉ có nàng, tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi vì phản ứng của Tần Yến Quy. Trong giây phút này, nàng đã không thể chuyển động, cũng đứng bất động, chỉ có thể sững sờ gật đầu một cái, thuận theo câu nói kia của hắn. Khi giọng nói khàn khàn phát ra từ trong cổ họng Vô Tà, cũng khiến chính nàng sợ hết hồn: "Được......"
Gió đêm nay thổi quá mạnh, xen lẫn nước mưa, gió tuyết, thấm lạnh đến tận xương tủy, có chút lạnh......
Sự việc bỗng nhiên phát triển trở thành phương thức mọi người không ngờ tới, cho đến khi một câu “được” kia của Vô Tà, tràn ra từ giữa cổ họng, Tần Yến Quy mới chậm rãi nâng khóe miệng lên, gật đầu một cái, không còn nói gì nữa, cũng không bao giờ dặn dò nàng nên như thế nào, không nên như thế nào nữa, tựa như đối đãi với một người râu ria xa lạ, hắn thậm chí còn không quay đầu lại nhìn nàng, chỉ hơi gật đầu một cái, đại khái cũng chỉ là từ biệt, sau đó cất bước, trong bóng đêm lạnh lẽo ở nơi này, đi xa......
Chỉ có vạt tay áo rộng bị gió thổi qua tung bay sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hoang-thuc-phuc-hac/2153022/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.