Thấy vị bằng hữu thân thiết lâu ngày không gặp kia của mình lại chỉ quan tâm đúng tới con cáo trắng trên tay, Kỷ Mẫn rút khăn tay ra vờ chấm nước mắt, mếu máo nói: 
- Huhu, lâu ngày không gặp, mà ngươi chỉ có quan tâm tới con thú mà ngươi mới nhận nuôi thôi nga! Ngươi nói đi, rốt cuộc là nó quan trọng hơn ta, hay là ta quan trọng hơn nó???? 
Tử Liên đưa đôi đồng tử nhìn Kỷ Mẫn khắp 1 lượt, rồi nói: 
- Quả thực ta cảm thấy Bạch Tử quan trọng hơn ngươi đó nga. 
"Rắc", "Rắc". 
Tiếng gì đó vỡ vụn. 
Phải, là trái tim thiếu nữ mong manh yếu đuối của Kỷ Mẫn này đó! 
Nàng ta hậm hực phồng má, quay mặt đi tỏ vẻ giận dỗi: 
- Hứ! Đồ tồi! Có mới nới cũ, ngươi không phải chỉ là tồi nữa mà là rất rất tồi! 
Tử Liên thở dài, đưa tay ra đỡ trán, rồi nói: 
- Thôi xin cô nương, đây là trong cung cấm đấy, bớt mấy trò trẻ con này lại đi. 
- Không, ngươi là hoàng hậu mà, ta làm gì mà phải sợ! - Kỷ Mẫn phụng phịu. 
- ............. 
- Hay là thế này đi. Ngươi vào trong cùng ta nói chuyện, ta sẽ hết giận ngươi. Thế nào??? 
Vị hoàng hậu đó suy nghĩ hồi lâu, rồi gật đầu. 
- Hôm nay ta rảnh, nói chuyện 1 chút cũng chẳng sao. 
Đột nhiên đôi đồng tử của Kỷ Mẫn lại lấp lánh cả lên, chói sáng đến nỗi Bạch Ly phải nheo mắt lại nhìn. 
- Tuyệt! hông ngờ ngươi lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ho-yeu-noi-cam-thanh/2998891/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.