🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tử Liên nghe cái câu "hoàng hậu nương nương" kia mà tức giận, suýt chút nữa là chơi trò đuổi bắt với Kỷ Mẫn luôn. Nhưng nàng ta lại ém lại, rồi xách con cáo trắng kia đi về.

1 cung nữ khác đứng ở đấy, dọn dẹp chén trà, vừa nhỏ nhẹ hỏi Thục phi:

- Thưa nương nương, con cáo trắng đó............

- Không phải lo, nó sẽ không gây hại gì đâu. Cho nàng ta nuôi nó cũng chẳng có vấn đề gì bất ổn cả. - Rồi Kỷ Mẫn nhún vai - Ta không hề rảnh chơi cái trò cảm giác mạnh đấy, nếu ngươi muốn thì tự đi chơi 1 mình đi, đừng lôi thêm người khác vào.

Người đó đang im lặng cúi đầu, thì lại có 1 người khác hớt hải chạy vào bẩm báo, làm cho nàng ta giật mình đến nỗi muốn phun thẳng ngụm trà vừa mới đưa lên miệng ra ngoài:

- Thục phi nương nương, hoàng thượng đã chọn người để thị tẩm đêm nay nga!

- Cái gì vậy??? - Kỷ Mẫn đập bàn, hét lên - Đang yên đang lành tên cẩu điên đấy đến đây làm gì??? Bộ hắn ta lại thiếu đám ái phi để chơi cùng à????

Người kia cúi đầu xuống, lắp bắp trả lời:

- C-Cái này tiểu nữ cũng không rõ cho cam a...........

Kỷ Mẫn khẽ chửi thầm trong miệng:

- Ta thao! Ta thao cả nhà ngươi!

Rồi đột nhiên nàng ta lại nghĩ ra 1 chiêu trò mà chính nàng cho là kế sách khẩn cấp nào đấy.

"Rầm".

- Thục phi nương nương! Người không sao chứ????

- Trời ơi! Người đâu, mau gọi thái y! Thục phi nương nương ngất xỉu rồi!!!

---

Tử Liên, Tiểu Yên và Bạch Ly đã hồi cung từ lâu.

Nàng ấy đưa con cáo trắng đó cho nha hoàn Tiểu Yên, dặn dò kĩ lưỡng:

- Đưa Bạch Tử đi tắm đi. Lần sau có đưa nó ra ngoài chơi, bằng mọi cách phải che giấu được màu lông của nó, khiến cho người khác nghĩ rằng con cáo này chỉ là 1 con cáo bình thường.

Nha đầu đó quỳ gối xuống nhận lệnh:

- Ân. Nhất định Tiểu Yên này sẽ ghi nhớ kĩ!

Bạch Ly ả vẫn ngơ ngác, tỏ ra khó hiểu vì những gì bọn họ nói.

Bộ lông này ả ta thấy bình thường mà, đâu cần phải giấu nó đi làm gì cơ chứ?

Mà khoan......... giấu đi.............

Lẽ nào con hồ ly này sẽ phải bị cạo sạch lông sao nga??????

Không nhé! Việc gì cũng được, nhưng riêng việc cạo lông bổn hồ ly ta đây vô cùng không đồng tình!

Đang đẹp thế này mà bị cạo sạch lông đi, có khác nào việc ả ta trần trụi mà đi ra đường sao a????

Thấy con cáo trắng đó phản ứng với lời nói của mình, Tử Liên bắt đầu sinh nghi:

- Này Tiểu Yên, ngươi có thấy cái gì bất thường không?

Nha đầu đó ngơ ngác trả lời:

- Ơ dạ...... cái này thì Tiểu Yên không biết—

- Con cáo này nó có vẻ nghe hiểu chúng ta nói gì đấy.

Tiểu Yên cũng bị kéo vào vòng xoáy, tò mò buột miệng:

- Vậy không lẽ........... con cáo trắng mà nương nương mới nhận về nuôi này hóa tinh rồi sao???

Câu nói này của nàng khiến Bạch Ly ả thót tim!

Gì vậy, ả ta còn chưa hóa hình, hay còn chưa ám thuật lần nào ở đây mà, sao đám người không tai không đuôi này lại biết sự thật của ả hết rồi?????

Chết thật, nếu thế thì............

Bạch Ly ả nên phải thủ tiêu hết đám người xấu xa này đi để bảo toàn bí mật nhỉ.........?

Tử Liên nghe nha hoàn ngốc của mình kia nói mà thở dài, cốc đầu đối phương đến nỗi nổi cục to cục nhỏ, rồi nói:

- Tiểu Yên à, sao dạo này ngươi lại mê tít mấy cái trò mê tín chuyên dùng để lừa hài tử 3 tuổi kia rồi? Trên thế gian này ngoài mấy tên đạo sĩ quèn thần giả thần giả bí kia ra, làm gì có chuyện tâm linh như súc sinh thành tinh bao giờ?

Nghe nàng ta nói vậy, Bạch Ly ả liền thở phào nhẹ nhõm.

May quá, vẫn chưa ai biết 1 chút bí mật gì cả.

Lần này là do ả ta tưởng tượng quá đà thôi nga~

Tiểu Yên gãi má, cười ngượng ngịu:

- Ân, nương nương nói chí phải a! - Nói đoạn, nha đầu đó bế phắt con cáo trắng lên - Để tiểu nữ đi tắm cho Bạch Tử!

Dứt lời, nha hoàn Tiểu Yên Yên đó chạy đi.

- Nha đầu ngốc này nữa, đại não chỉ toàn nghĩ tới mấy thứ tào lao gì đâu không! Cứ đà này bao giờ trưởng thành nổi?

Tử Liên nhìn bóng lưng đang dần xa hơn kia mà bất lực thở dài, rồi lại đi đến chiếc kệ gần đấy, lấy 1 cuốn sách đang đọc dở ra đọc.

---

Tiểu Yên ẵm Bạch Ly chạy rất xa khỏi nơi đó, chạy đến nơi nào đấy rất lạ mà ả ta còn chưa từng nhìn qua lần nào.

Nàng ta thả con hồ ly đấy ra rồi ngồi thụp xuống, thở hồng hộc.

Bạch Ly ả khó hiểu, nhảy xuống nhìn quanh rồi cất lời:

- [Nè cái người không tai không đuôi đáng ghét kia, hôm nay bổn hồ ly đây được tắm bằng thứ ánh sáng chói quắc kia à?]

- ..............

À, ả ta lại quên nữa rồi.

Cái đám người không có đuôi không có tai kì lạ này có hiểu ả đang nói cái gì đâu, không đáp lời cũng phải thôi nga, có gì khó hiểu đâu—

Bạch Ly ngước lên nhìn Tiểu Yên.

Quái lạ, cái người xấu xa này bị làm sao vậy, sao lại đỏ ửng hết mặt rồi cả tai thế kia?? Mà khoan đã, ả ta không nhìn nhầm đúng không, sao lại có cả khói nghi nhút lên từ đầu cái người tên Tiểu Yên này vậy?????

Lẽ nào nàng ta lại bị ốm????

Chắc là vậy rồi, chứ sao lại đỏ lên hay vậy—

Mà công nhận người này khỏe thật, ốm rồi mà vẫn còn như trâu vậy, vẫn có sức chạy 1 mạch ra đây luôn!

Bổn hồ ly thực sự rất cảm phục đó!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.