Đột nhiên, phía lính canh lại gấp gáp bẩm báo: 
- Thưa hoàng thượng, nội viện phía Đông đang gặp nguy, thỉnh cầu ngài đến chỉ đạo!! 
Hắn ta lẩm bẩm vài câu, không ai có thể nghe được ngoài hắn ra: 
- Lại là bọn phản nghịch, phiền chết mất! 
Tử Liên ở bên cạnh, để ý khẩu hình miệng của Lập Hi hắn, nên phần nào đoán được nguyên do. 
Lập Hi đành thu tay lại, thở dài: 
- Thôi không sao nga, thời gian giữa ta và nàng còn khá dài, ôm hôn lúc nào mà chẳng được? - Nói đoạn, hắn rời đi, nói vọng lại với Tử Liên - Nàng mau về cung nghỉ sớm đi, mấy ngày nữa còn đi xa đó. 
Tử Liên vẫn cố giả bộ ngoan hiền, chắp tay hành lễ: 
- Ân. Liên Liên xin được phép cáo lui. 
Việc cần làm đã làm xong rồi, nàng ta ở đây còn có cái gì nữa đâu? 
Không cần nói gì nhiều, Tử Liên lập tức rời khỏi Nhật Thành Lâu, về thẳng cung của mình. 
Để Bạch Tử trong cung 1 mình nàng đã sợ nó phá phách các thứ linh tinh trong phòng, tự làm bản thân bị tổn thương rồi, tâm trạng đâu mà đi la cà nữa?? 
Về đến cung, Tử Liên đẩy cửa bước vào, thấy con cáo trắng vẫn ngồi yên chỗ cũ, có vẻ nó đang chờ nàng ta về từ lúc nàng đi đến giờ. 
Chẳng hiểu sao nữa, khi nghĩ đến việc nó vẫn ở yên đấy chờ, trong thâm tâm Tử Liên nàng lại rạo rực lên lạ thường. 
- Bạch Tử à, ngươi chờ ta sao? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ho-yeu-noi-cam-thanh/2998884/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.