Chương trước
Chương sau
Tòa nhàLăng Thăng đứng sừng sững như một con quái vật to lớn trong khu vực sầm uấtnhất của trung tâm thành phố. Trước đại sảnh tòa nhà đó, chiếc xe của An HúcDương nhìn có vẻ khá bé nhỏ. Cả An Húc Dương lẩn Kỷ Hiểu Nguyệt đều có cảm giácnhư có một thứ áp lực vô hình nào đó dồn lên hai người bọn họ. Lúc Kỷ HiểuNguyệt xuống xe, An Húc Dương có ý muốn đưa cô lên nhưng Kỷ Hiểu Nguyệt kiênquyết từ chối.

Cô hoàntoàn không nghi ngờ về sức hấp dẫn và khả năng gây chấn động của An Húc Dương,cuộc sống của cô giờ đã đủ “đặc sắc” lắm rồi, càng không muốn điên đầu thêmnữa. Kỷ Hiểu Nguyệt cầm túi xách chạy như bay khi xuống xe, để lại sau lung ánhmắt buồn bã của An Húc Dương.

ChiếcBMW màu bạc chầm chậm tiến vào biển người, sau một quãng tăng tốc chiếc xe độtngột quay đầu, tiến thẳng về bãi đỗ xe của Lăng Thăng.

An HúcDương vừa dừng xe, quay người đã thấy một chiếc Lincoln như hổ rình mồi dừng ởphía sau anh từ lúc nào. Tề Hạo nghiêm nghị đứng cạnh xe, ánh mắt lạnh lùngnhìn An Húc Dương.

Haingười đàn ông gặp nhau luôn không cần quá nhiều từ ngữ, ánh mắt họ đã nói lêntất cả. Cuộc nói chuyện của bọn họ rất đơn giản, đồng thời cũng vô cùng thẳngthắn.

Tề Hạo:“Tôi nghĩ bản hợp đồng của chúng ta có thể kết thúc tại đây được rồi”.

An HúcDương: “Anh nghĩ tôi sẽ để ý đến việc đó sao?”

Tề Hạo:“Đó là việc của anh”.

An HúcDương: “Hiểu Nguyệt là bạn gái của tôi!”

Tề Hạo:“Anh tự tin quá rồi đấy!”

An HúcDương: “Đừng nghĩ tôi có thể dễ dàng bị anh đánh bại giống Phong Tín Nhi”.

Tề Hạo:“Đã dám mời anh đến dĩ nhiên tôi đã biết tất cả về anh”.

An HúcDương: “Anh cho rằng tôi sẽ thua anh sao?”

Tề Hạomỉm cười, lạnh lùng quay người rời đi. An Húc Dương đang định quay lại tìm KỷHiểu Nguyệt, nhưng vừa bước được hai bước, đột nhiên anh nhận ra: Kết thúc hợpđồng có nghĩa là anh không thể tùy tiện bước vào tòa nhà Lăng Thăng này nữa.

***

Kỷ HiểuNguyệt vừa bước vào văn phòng đã thấy bảy cái đầu đang túm tụm vội vàng tản ra,mọi người ai cũng tỏ vẻ “nhiệt tình làm việc, tích cực đi lên”. Kỷ Hiểu Nguyệtđã quen với việc trở thành nhân vật chính trong những tin đồn, vì thế cô nhanhchóng lờ đi.

ĐàoSong Song tỏ ra vô cùng thân thiết, mỉm cười rạng rỡ với Kỷ Hiểu Nguyệt rồi bíẩn sán lại gần:

“HiểuNguyệt, cậu giấu kỹ thật đấy! Thì ra cậu và An Húc Dương đang hẹn hò!”

Kỷ HiểuNguyệt chỉ cười nhẹ, không đáp.

“Bắtđầu từ khi nào vậy?” Nàng ta tiếp tục hóng chuyện.

Kỷ HiểuNguyệt tiếp tục mỉm cười.

“Vậycậu với Tổng giám đốc…”

Ánh mắtlạnh lẽo của Kỷ Hiểu Nguyệt liếc sang, Đào Song Song gượng cười rồi biết điềubỏ đi.

Ngườita là “quý nhân”, không thể đắc tội được!

Kỷ HiểuNguyệt lại nghĩ đến chuyện lúc trưa, không biết Tổng giám đốc Tề sẽ “xuấtchiêu” gì để đối phó với cô đây? Cô vẫn phải lên kế hoạch tự bảo vệ mình trướcđã.

Vì thế,lúc Tề Hạo và Nhiếp Phong kẻ trước người sau đi lên đã thấy “cô gái lao công”đang cố gắng lau dọn sàn nhà.

NhiếpPhong che miệng cười trộm, cô nàng này đúng là lúc nào cũng rất tinh ranh! Anhliếc nhìn sang “người đàn ông bị bỏ rơi trong nồi lẩu”, khuôn mặt Tề Hạo vẫnnghiêm nghị, thái độ đang cực kỳ khó đoán. Nhiếp Phong quyết định bước chậmlại, cách xa đôi “oan gia” một chút, nhằm tránh bị va lây.

Dùkhông ngẩng đầu lên, nhưng từ không khí xung quanh cũng có thể dễ dàng nhận raai đó đang “giá lâm”. Kỷ Hiểu Nguyệt cúi đầu, tiếp tục cần mẫn làm việc, tỏ rathái độ tôi là một con ong thợ chăm chỉ…

Bóngngười cao lớn từ từ đi đến chỗ cô, Kỷ Hiểu Nguyệt nín thở… Bước chân quenthuộc, tiến đến, rồi… rồi… lướt qua.

Hả? Hả?Hả? Đi rồi sao?

Kỷ HiểuNguyệt hơi ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng Tề Hạo đang đi thẳng vào văn phòngTổng giám đốc, rồi lại cúi đầu nhìn lại chính mình. Lạ thật, mặc dù cô đã thayđồng phục nhân viên vệ sinh, lại đeo thêm cả khẩu trang nhưng Tề Hạo không thểnào không nhận ra cô chứ?

Bỗngnhiên anh ta lại… không tìm cô gây sự?!

Kỷ HiểuNguyệt dừng công việc đang làm lại. Bình tĩnh như vậy, thật không giống Tề “đạiquái nhân” chút nào!

Anh tatức giận? Hay là anh ta sẽ ra tay sau? Kỷ Hiểu Nguyệt ngây người không biết sẽphải đối phó thế nào.

“Này,làm việc nghiêm túc một chút đi, lau chỗ này này, cả ở đây nữa!” Bả vai NhiếpPhong rung lên bần bật trong trạng thái nhẫn nhịn không dám cười to.

Xem racô nàng này không bị người ta chèn ép, bắt nạt thì không thấy thoải mái. Đứngngây ra đó nhìn theo bóng Tề Hạo làm gì? Xông lên cãi nhau đi, như vậy mới thúvị chứ! Mình muốn xem trò vui quá!

Kỷ HiểuNguyệt lườm sang Nhiếp Phong, thu hết vẻ mặt gian trá của anh ta vào trong tầmmắt, rồi dùng chổi lau nhà tấn công trực diện vào chiếc giày da bóng bẩy củaanh ta.

“Này,cẩn thận một chút! Lau bên kia ấy, không phải bên này!” May mắn là Nhiếp Phongnhảy lên kịp thời.

Có phảimình nói sai gì không? Mình muốn Kỷ Hiểu Nguyệt xông lên tấn công Tề Hạo chứkhông phải nhằm vào mình mà!

Chiếcchổi lau nhà trong tay Kỷ Hiểu Nguyệt tiếp tục múa như bay: “Tránh đường, tránhđường…”

NhiếpPhong vừa nhảy vừa kêu, cuối cùng không còn đường thoát đành nhanh chóng nhảyvào văn phòng của Tề Hạo. Nhiếp Phong lo sợ thiên hạ đang quá thái bình, vộivàng chạy đến trước mặt Tề Hạo khuyến khích:

“Cậu cứđể cô nàng của cậu không biết “kiêng trời nể đất” như vậy sao?”

Tề Hạolạnh lùng ngước mắt lên khiến Nhiếp Phong sợ hãi rụt cổ.

“Muốnăn lại không dám ăn! Đây vốn không phải phong cách của Tổng giám đốc Tề mà mìnhbiết. Cậu nói xem, trận chiến này có vẻ kéo dài cũng quá lâu rồi đấy!”

Ánh mắtTề Hạo mỗi lúc một thêm lạnh lẽo: “Cậu nghĩ tôi muốn như vậy sao?”

NhiếpPhong vừa nghe đã thấy hấp dẫn, lập tức chạy đến, khuôn mặt baby ghi rõ hai chữ“tò mò”: “Có kế hoạch gì chưa?”

“Khôngcó”.

“Khôngcó?” Không thể nào!

“Cậurảnh quá hả?”

“…”Nhiếp Phong ngại ngùng lui ra ngoài.

Đúng làchẳng thu được kết quả gì tốt đẹp!

Tề Hạongồi bất động rất lâu nhìn bút máy trên tay. Đúng là anh chẳng có kể hoạch gìcả. Vì bất kỳ kế hoạch nào cứ áp dụng với Kỷ Hiểu Nguyệt liền lập tức “biếndạng”. Nhưng cứ kéo dài mãi thế này đúng là rất bất lợi!

***

Tề đạinhân đột nhiên không đến gây sự khiến Kỷ Hiểu Nguyệt vừa vui mừng vừa lo lắng.Vì thế lúc tan tầm, Kỷ Hiểu Nguyệt chạy như bay vào trong thang máy.

Lúcthấy cửa thang máy từ từ khép lại, cô nghĩ mình sắp rời xa được chốn nguy hiểmrồi thì một bàn tay to lớn đột nhiên chắn ngang cửa.

Ôi!Không phải chứ?

Kỷ HiểuNguyệt ai oán nhìn khuôn mặt của kẻ đang đứng ngoài thang máy. Cô biết mà, côbiết sẽ như vậy mà!

Với“nhân phẩm” của Tề Hạo, anh ta làm sao có thể bỏ qua cho cô được!

“ChàoTổng giám đốc! Tạm biệt Tổng giám đốc!” Kỷ Hiểu Nguyệt định lao ra ngoài chạytrốn thì bị một cánh tay ôm chặt lấy, đẩy thẳng vào một góc của thang máy.

“Á…!”Có nhầm hay không vậy? Anh ta ra tay rồi!

Kỷ HiểuNguyệt cố gắng phản kháng, nhưng ai đó có vóc dáng cao hơn cô, mạnh hơn cô nênsự phản kháng không có chút hiệu quả. Tiếng hét chói tai của Kỷ Hiểu Nguyệt lậptức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, nhưng cùng lúc đó cánh cửa thang máytừ từ khép lại.

“Anh…anh… anh muốn làm gì hả?”

Tề Hạoim lặng nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt với ánh mắt bí hiểm. Anh khóa chặt Kỷ Hiểu Nguyệttrong một góc thang máy, một tay ôm chặt eo lưng cô, kéo cô vào lòng. Hơi thởnam tính tràn ngập mọi giác quan của Hiểu Nguyệt.

Sao lạithế này?

Kỷ HiểuNguyệt gần như phát điên! Nhưng giờ cần phải lý trí, lý trí!

“Này…này, bỏ tôi ra rồi nói chuyện được không? Như thế này… vất vả quá…” Vốn Kỷ HiểuNguyệt định nói như thế này rất bất lịch sự, nhưng với Tổng giám đốc Tề ba chữnày chỉ sợ không ăn thua. Hơn nữa, cô nhanh chóng phát hiện, hình như cô có nóigì cũng không có tác dụng. Tề Hạo chỉ lặng lẽ nhìn cô, hoàn toàn im lặng.

Đôi mắtkia quá sâu khiến cô không thể thăm dò được cảm xúc. Trống ngực Kỷ Hiểu Nguyệtđập thình thịch, nói gì đi, nói gì đi chứ, anh muốn làm tôi ngạt chết à?

Sao hômnay thang máy tầng 48 lại xuống thẳng tầng 1? Sao tầng 48 lại cao vậy? Sao thờigian trôi qua chậm thế? Sao… không khí lại loãng vậy?

Kỷ HiểuNguyệt phát hiện, cô càng giãy dụa ánh mắt người nào đó càng u ám. Cô sai rồi…

Ngườixưa vẫn nói, con thỏ bị chọc giận cũng biết cắn người. Kỷ Hiểu Nguyệt vốn khôngphải là thỏ, sau khi cố gắng vùng vẫy nửa ngày cũng không chạy thoát, ngược lạicòn thêm nguy hiểm. Cô hít một hơi cắn mạnh lên cánh tay của Tề Hạo.

Hic…cảm giác này hình như có chút quen thuộc, hình như một lúc nào đó cô đã cắn nhưvậy rồi…

Lúc đó,anh ta cũng im lặng không hề nhúc nhích, để mặc cô trút giận…

Ký ứcthoàng hiện lên, quay về một ngày trong quá khứ…

Lực cắncủa Kỷ Hiểu Nguyệt yếu dần, miệng cô từ từ thả lỏng, một cảm giác không chắcchắn lại hiện lên.

Đúnglúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên:

“Cắnxong rồi hả? Vậy giờ đến lượt tôi”.

Khôngđể Kỷ Hiểu Nguyệt kịp tỉnh táo, đôi môi nóng bỏng của anh đã chính xác ôm trọnmôi cô, mạnh mẽ cậy bờ môi đang hơi hé mở, tiến vào vùng đất ngát hương.

Lúc mớibắt đầu, nụ hôn của anh rất thô bạo, mạnh mẽ như muốn trừng phạt, nhưng khi KỷHiểu Nguyệt khó chịu kêu lên một tiếng, nụ hôn của anh nhẹ nhàng hơn. Trong lưuluyến có áp lực, trong nồng cháy có thương tiếc, như một ngọn núi lửa sắp phuntrào nhưng lại cố gắng kiềm chế sự bùng nổ mãnh liệt.

Cảmgiác này… rất giống…

Khôngthể nào! Không thể là anh ta được!

Nụ hôncủa Tề Hạo cuối cùng cũng dừng lại nhưng cánh tay vẫn ôm chặt lấy thắt lưng KỷHiểu Nguyệt, vóc dáng cao lớn ấy khóa cô trong một góc nhỏ của thang máy.

“Lầnsau còn chơi trò “dịch chuyện tức thời” nữa thì đây là cái giá em phải trả”.

“Dịchchuyển tức thời” cái… cái gì hả?

Kỷ HiểuNguyệt “giao chiến” với Tề Hạo không ít, vì thế dễ dàng nắm bắt tư duy của anh.Cô hiểu cái mà anh ta gọi là “dịch chuyển tức thời” chắc chắn ám chỉ chuyện cô“dịch chuyển” từ quán lẩu đến nhà hàng Pháp.

Liệu côcó nên cười vì sự hài hước của Tổng giám đốc Tề không?

Nhưnggiờ phút này Kỷ Hiểu Nguyệt không thể cười nổi. Theo bảng số hiển thị trênthang máy, họ đang từ tầng 4 xuống tầng 3.

Làm saobây giờ… làm sao bây giờ… làm sao bây giờ? Cô không muốn đến lúc thang máy mởra họ vẫn ở… cái tư thế này! Nếu dùng sức thì không phải đối thủ, vậy chỉ còncách…

Ánh mắtKỷ Hiểu Nguyệt bỗng dịu dàng hơn, giọng nói đột ngột trở nên mềm mỏng: “Tôi…lần sau tôi sẽ không làm vậy nữa…”

Tề Hạobất giấc sững sờ, nhìn khuôn mặt ửng đỏ thoáng ngượng ngùng, đôi mắt cụp xuốngngân ngấn nước, nhìn mà lại như không nhìn, hơi thở gấp gáp. Nhất là giọng nóicủa cô, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ dịu dàng đến thế…

Tráitim anh bỗng rung động mãnh liệt, lực cánh tay cũng vì thế mà yếu đi rất nhiều.

Gần nhưcùng lúc, khi thang máy xuống đến tầng 1, nhân lúc Tề Hạo còn đứng ngây người,Kỷ Hiểu Nguyệt vội vàng đẩy “chướng ngại vật” trước mắt, xoay người bỏ chạy nhưbay ra khỏi thang máy.

Tề Hạovẫn đứng lặng ở đó, không hề cử động, chỉ khẽ quay đầu nhìn theo hướng HiểuNguyệt bỏ chạy, ánh mắt sáng lấp lánh.

Đầu ngóntay anh vẫn còn cảm nhận được sự mềm mại của cơ thể cô. Trên môi anh vẫn cònvương lại hơi thở thơm mát của cô. Bên tai anh vẫn còn vang vọng giọng nói dịudàng của cô. Còn cô… đã đi từ bao giờ.

Anhbiết rõ sự dịu dàng đó chỉ là cạm bẫy để lừa anh, nhưng anh lại không thể khángcự. Nếu… một ngày nào đó… cô có thể thành tâm, nguyện ý dịu dàng với anh nhưvậy thì…

Tề Hạokhẽ mỉm cười, cô nhóc của anh ơi, em nghĩ em sẽ chạy thoát sao?

Tin đồnlại một lần nữa lan đi rất nhanh với tốc độ ánh sáng: Kỷ Hiểu Nguyệt và Tổnggiám đốc Tề đi chung một thang máy, có những hành động thân mật mờ ám. Đáng chúý nhất là, lúc Kỷ Hiểu Nguyệt vào thang máy vẫn rất bình thường, nhưng lúc rakhỏi thang máy môi lại sưng đỏ, khả nghi lắm, khả nghi lắm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.