Chương trước
Chương sau
“Nếu emvẫn không đến chắc anh không còn sức xuống xe đón em mất!” Anh không hề tráchcứ mà chỉ sợ không đón được cô. Đối diện với người đàn ông đã lặng lẽ đợi mìnhcả một ngày trời, Hiểu Nguyệt còn có thể nói được gì đây…

“Đồngốc! Sao anh không đi?”

“Nhỡanh đi rồi, em đến không tìm thấy anh thì sao?”

“…” KỷHiểu Nguyệt cảm động không nói nên lời…

“Vậysao anh không gọi điện thoại?” Nói xong người nào đó mới chợt nhớ ra điện thoạicủa mình cũng tắt vì hết pin từ lúc nào.

“Anhchỉ hy vọng dù anh không gọi điện thoại, em vẫn sẽ đến”. An Húc Dương cười ấmáp đáp.

Kỷ HiểuNguyệt tiếp tục cảm động…

Vì thếlúc An Húc Dương hẹn cô trưa hôm sau đi ăn, Kỷ Hiểu Nguyệt lập tức đồng ý ngay.

Chínrưỡi tối, Tế Nguyệt Thanh Thanh đăng nhập. Trước khi đăng nhập, Kỷ Hiểu Nguyệtcứ phân vân mãi không biết có nên nói cho Phong Diệp Vô Nhai biết cô có bạntrai rồi không. Dù game và hiện thực có một khoảng cách nhất định, nhưng nếu côkhông nói… hơn nữa Đại Thần là “ông xã” của cô. Cô thấy có chút… mặc cảm tộilỗi.

Nhưngnếu nói ra không biết Đại Thần sẽ có phản ứng thế nào? Dù sao kết hợp với anhlâu, cô cũng đã biết “sở thích chiếm hữu” của Đại Thần. Nhưng cũng không thểnói việc cô đã coi An Húc Dương là Phong Diệp Vô Nhai của thực tại được.

HiểuNguyệt còn đang chìm trong những suy nghĩ, thì Măng Mọc Sau Mưa đã chạy tớitrước mặt cô:

“TếNguyệt, cuối cùng cậu cũng đã lên mạng! Cậu mà không lên ông xã cậu sẽ bị ngườikhác cướp mất đấy!”

TếNguyệt Thanh Thanh gửi một dấu chấm hỏi to đùng lên.

MăngMọc Sau Mưa: “Mau đến Tử Thanh Sơn đi, ông xãcậu đang làm nhiệm vụ với Lam Sắc Yêu Cơ đấy!”

Lam SắcYêu Cơ? Chính là cô nàng đã từng tuyên bố phải lấy Phong Diệp Vô Nhai vào ngàycô và Phong Diệp Vô Nhai thành thân đấy phải không?

TiểuĐậu Tử: “Đúng đấy, đúng đấy, mau đi đi.Bọn mình sẽ giúp cậu đi cướp Phong Diệp về!”

BánhTrôi Tròn Tròn: “Đúng vậy, đúng vậy, “đoạt phu”,“đoạt phu”!”

Hai vịvực chủ phu nhân xem ra đã tu luyện rất chăm chỉ, cấp độ tăng lên đáng kể,trang bị và vũ khí đều là loại cao cấp nhất trong nhân vật mà mình lựa chọn.Điều đó cũng chứng tỏ các vị phu quân kia đối xử với mấy cô nàng này không tệ.Vậy còn Đại Thần, Đại Thần đang ở đâu?

Vốntrong lòng còn nhiều vướng mắc, đột nhiên Tế Nguyệt Thanh Thanh cảm thấy có vàiphần mất mát.

Ông xãcô đang làm nhiệm vụ với một cô gái khác! Tế Nguyệt Thanh Thanh im lặng, dùkhông vui nhưng không thể để những người khác nghĩ là cô đang ghen được. Vìthế, Tế Nguyệt Thanh Thanh nhanh chóng đáp lại một câu: “Mìnhnhìn giống một kẻ bắt cóc lắm sao?”

MăngMọc Sau Mưa: “Không giống”.

TếNguyệt Thanh Thanh đang định gửi lên icon mặt cười thì Măng Mọc Sau Mưa đã bổsung them:

“Cậusẽ giết Lam Sắc chứ?”

TếNguyệt Thanh Thanh: “…”

BánhTrôi Tròn Tròn: “Dù mình đã từng làm nhiệm vụchung với Lam Sắc Yêu Cơ nhưng cậu cũng không cần nể mặt mình đâu, muốn giết cứgiết, loại người đi cướp chồng người khác mình nhìn cũng không được thuận mắt.Nếu cậu không đánh lại cô ta được, mình sẽ gọi ông xã đến giúp cậu!”

TiểuĐậu Tử: “Đồng ý!”

Cảmthấy giải thích đồng nghĩa với việc che giấu sự ghen tuông nên Tế Nguyệt ThanhThanh liền im lặng.

Khôngđi thì trong lòng khó chịu, mà đi thì cô sẽ trở thành một cô nàng ghen tuông.

TếNguyệt Thanh Thanh còn đang do dự, Phong Diệp Vô Nhai đột nhiên gửi tin nhắnđến:

“ĐếnTử Thanh Sơn”.

TếNguyệt Thanh Thanh vội vàng chạy đến.

Lam SắcYêu Cơ: “Phu nhân của anh đến rồi, em điđây”.

PhongDiệp Vô Nhai: “Cảm ơn”.

Lam SắcYêu Cơ: “Thật sự muốn cảm ơn thì anh lấyem là được”.

PhongDiệp Vô Nhai: “Em cũng biết việc đó là khôngthể mà”.

Lam SắcYêu Cơ gửi một icon khuôn mặt tươi cười rồi bỏ đi.

Ôi… ôi…ôi! Đại Thần thật là tànnhẫn!

Kỷ HiểuNguyệt ngồi trước máy tính cười tươi như hoa. Khụ… khụ, bình tĩnh, bình tĩnhnào!

TếNguyệt Thanh Thanh: “Sao anh lại cảm ơn cô ta?”

PhongDiệp Vô Nhai: “Cô ấy phát hiện ra lỗi bug củahệ thống, rất nhiều người chơi đã đến đây kiếm kinh nghiệm”.

TếNguyệt Thanh Thanh chăm chú nhìn lại, đúng là thế thật. Tế Nguyệt Thanh Thanhvui vẻ thấy rõ, hôm nay Tề Hạo vừa nói nếu cô có ý tưởng gì mới sẽ được thưởng,đúng là cô rất có duyên với Chân Linh Thần Giới!

Rấtnhanh sau đó, cô lại lao vào làm nhiệm vụ, quên luôn chuyện mình đã có bạntrai. >0

Sángsớm hôm sau, Kỷ Hiểu Nguyệt hào hứng chạy vào văn phòng Tề Hạo xin xét thưởng,Tề Hạo đúng là không nuốt lời.

“Đây làmẫu di động mới nhất năm nay, có thể đăng nhập vào Chân Linh Thần Giới rấtnhanh. Công ty đã mua tổng cộng mười chiếc để làm phần thưởng cho mười nhânviên có thành tích tốt nhất năm. Ban lãnh đạo đã thảo luận và thông qua danhsách mười nhân viên, cô là một trong số đó. Hy vọng sau này cô có thể tiếp tụcđóng góp những ý kiến quý báu khác”.

Thật làhấp dẫn… nhưng… cô thật sự có thành tích vậy sao? Nếu suy đến tận cùng thì tấtcả là do có được sự tin tưởng của đồng nghiệp trong Bộ phận Phát triển game nêncô mới có cơ hội đưa ra vài gợi ý giúp họ thôi. Thế này có phải được xem là“ngư ông đắc lợi” không?

Kỷ HiểuNguyệt ôm một bụng đầy nghi ngờ nhìn phần thưởng đang cầm trên tay, nhưng vẻmặt Tề Hạo lại rất nghiêm túc, giọng nói cũng đậm tính chất công việc.

“Phầnthưởng của công ty trước nay không phải dễ dàng mà có được, cô cũng không thểnhận không, phải lao động đánh đổi lấy nó. Sáng nay bên Bộ phận Phát triển gamemới thử nghiệm hai nhiệm vụ mới, cô vào game xem thử rồi cho biết ý kiến luôn.Tôi hy vọng và chờ đợi những đề nghị mới của cô”.

Tề Hạochỉ chiếc MacBook đời mới nhất đặt trên sô pha, sau đó tập trung nhìn vào mànhình máy tính của mình. Từ ngôn ngữ cơ thể đến thái độ trên khuôn mặt đều chứngtỏ anh đang rất bận.

Kỷ HiểuNguyệt liếc nhìn chiếc MacBook trên bàn, nếu cô nhớ không lầm, đây là “máy tínhquý tộc” mới nhất trên thị trường! Không biết dùng để chơi game sẽ thế nào?!

Kỷ HiểuNguyệt len lén nhìn về phía Tề Hạo, nhưng đã thấy anh tiếp tục vùi đầu vào côngviệc, ánh mắt chăm chú nhìn vào máy tính, thỉnh thoảng lại cúi xuống viết viếtgì đó.

Tốtlắm, cứ tiếp tục vậy đi, đừng có ngẩng đầu lên! Kỷ Hiểu Nguyệt vui vẻ đăng nhậptrò chơi.

PhongDiệp Vô Nhai đã online rồi này!

TếNguyệt Thanh Thanh: “Đại Thần, anh online rồi à! Cóhai nhiệm vụ mới đấy, anh biết không?”

PhongDiệp Vô Nhai: “Anh thấy rồi. Em có thời gianlàm không?”

TếNguyệt Thanh Thanh: “Có ạ!”

Chinhphục nhiệm vụ mới cùng Đại Thần là một việc vô cùng vui vẻ. Để chứng minh mìnhcó thể đưa ra những ý kiến mang tính xây dựng, và xứng đáng với phần thưởng đãđạt được, Kỷ Hiểu Nguyệt cực kỳ chăm chú, nhập tâm. Cô còn nghiêm túc xem xéthai nhiệm vụ mới này dưới góc độ kỹ thuật.

Vì thế,Kỷ Hiểu Nguyệt hoàn toàn không để ý có người đang “một công đôi việc”.

Tề Hạovừa dẫn Tế Nguyệt Thanh Thanh đi làm nhiệm vụ, vừa chú ý đến mọi biểu cảm trênkhuôn mặt của Hiểu Nguyệt, từng cái nhăn mặt, từng nụ cười. Khuôn mặt nhỏ trắngtrẻo mịn màng, khóe môi cong lên xinh đẹp, đôi mắt trong veo chăm chú nhìn vàomáy tính. Ở cô toát lên vẻ đẹp thật trong sáng, thuần khiết!

Kỷ HiểuNguyệt dù đang hăng hái chơi game vẫn không quên mình đang ở đâu. Vì thế nhữnglúc Phong Diệp Vô Nhai dẫn đường hay đang ngự kiếm phi hành, cô lại len lénliếc về phía Tề Hạo. Dáng vẻ chăm chú làm việc của anh ta thật sự rất đẹp trai!

Lôngmày dài, đôi mắt sâu, khuôn mặt cương nghị, đôi môi khẽ mỉm cười khiến người tacảm thấy trong lòng thoải mái như đón gió xuân về.

Thầygiáo thời trung học đã từng nhận xét vẻ đẹp này, kiểu như đây là sự kết hợpgiữa sức mạnh và vẻ đẹp… Khụ… khụ… không đứng đắn chớ có nhìn! Không đứng đắnchớ có nghĩ!

Tề Hạotrong lòng thầm than thở: Cô bé của tôi ơi, em có thể nhìn nhưng chớ có nhìnanh như vậy?! Nếu không anh sẽ cho rằng em đang dụ dỗ anh đấy!

Kỷ HiểuNguyệt tỏ ra vô cùng hiểu biết khi chỉ ra những điểm thiếu xót của nhiệm vụ, dĩnhiên không quên bổ sung một câu:

“Đâychỉ là ý kiến của cá nhân tôi”.

Tề Hạonghiêm túc lắng nghe, còn ghi chép chi tiết lại, không khí giữa hai người xemra rất hòa hợp. Lúc sắp tan ca, Nhiếp Phong đột nhiên xông vào bàn luận sôi nổivới Tề Hạo về một vấn đề nhỏ trong trò chơi. Kỷ Hiểu Nguyệt tò mò cũng đến gópvui.

Thì ralà một nhiệm vụ đang trong giai đoạn thử nghiệm, trong đó có yêu cầu phải giếtmột con Boss khá mạnh trong khoảng thời gian nhất định. Lúc đầu bên Bộ phận Pháttriển game đặt thời hạn là ba phút, nhưng sau đó Tề Hạo đã sửa lại thành mộtphút, Nhiếp Phong cảm thấy thay đổi như vậy quá khó khăn! Kỷ Hiểu Nguyệt nhìnqua rồi nhận xét: Có thể làm được nếu Đại Thần và cô cùng hợp tác.

Sau đó,ba người cùng tiến hành tìm hiểu vấn đề này.

Phòngphát triển game gửi tài khoản thử nghiệm lên, ba người bọn họ cùng dùng chungmột tài khoản trên máy tính Tề Hạo để thi xem ai là người cần ít thời gian đánhBoss nhất. Người thắng sẽ có một đặc quyền còn người thua sẽ phải mời cơm. KỷHiểu Nguyệt nghĩ ngợi một lát liền đồng ý. Thứ nhất, cô cảm thấy mình chắc chắnsẽ không thể thua. Thứ hai, qua cuộc đối thoại giữa Tề Hạo và Nhiếp Phong thìhình như họ cũng chơi game thì phải. Cô muốn biết kỹ thuật của hai người đó thếnào?!

Tề Hạo“xuất trận” đầu tiên, nhìn những động tác đẹp mắt của Tề Hạo, Kỷ Hiểu Nguyệtđột nhiên giật mình. Tài khoản thử nghiệm này thuộc bậc Thần cấp, so với PhongDiệp Vô Nhai của Ma đạo, chiêu thức hay kỹ thuật đều không giống nhau, nhưngnhìn những động tác linh hoạt và mạnh mẽ, đột nhiên Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy đãtừng thấy ở đâu. Ánh mắt cô lại một lần nữa chuyển đến khuôn mặt Tề Hạo, sao…bỗng nhiên cô lại có cảm giác…

“Nămmươi giây! Cậu đúng là không phải người!” Tiếng kêu kinh ngạc của Nhiếp Phongkéo Hiểu Nguyệt trở về với thực tại, nhưng cô vẫn nhớ rất kỹ cảm giác tronggiây phút vừa rồi. Tề Hạo và Đại Thần, dường như có điểm gì đó rất giống nhau,liệu có phải ảo giác? Hay đơn giản chỉ vì những động tác điêu luyện của haingười?

Ngườithứ hai “lâm trận” là Nhiếp Phong. Động tác của Nhiếp Phong cũng rất thànhthạo, mạnh mẽ, nghe nói lúc trước Trợ lý Nhiếp cũng học về tin học nên thao tácthành thạo cũng là chuyện bình thường, hơn nữa hiểu biết về sản phẩm của côngty cũng là điều nên làm. Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy hai người này chắc chắn đềuchơi game. Không biết trong game họ chơi nhân vật gì?

Kỷ HiểuNguyệt vốn luôn tự tin về thao tác của mình, không ngờ… lần này cô thua!

Kỷ HiểuNguyệt đau khổ nhớ lại mọi việc, cô cảm thấy hình như mình bị người ta lừa vàobẫy. Nếu không sao đến lượt cô chơi máy tính lại bị đứng hình. Kỷ Hiểu Nguyệtvốn không quen thua cuộc, nhưng thua thì vẫn là thua, đã chấp nhận chơi thìkhông thể rút lui. Rốt cuộc cô chỉ còn cách mời cơm hai anh chàng đẹp trai…

Kỷ HiểuNguyệt nhiều lần nhấn mạnh, trưa hôm nay cô đã có hẹn nên sẽ mời họ ăn cơm hômkhác. Nhưng Tổng giám đốc Tề và Trợ lý Nhiếp lại kiên quyết không tin, còntuyên bố: Giải thích là để che dấu, che dấu là sự khởi đầu của tội lỗi, nếu KỷHiểu Nguyệt từ chối có nghĩa là cô có tật giật mình, muốn lật lọng chạy trốn!

Lậtlọng chạy trốn? Cô sao? Kỷ Hiểu Nguyệt này trước giờ chưa bao giờ làm cái tròđấy, mời thì mời!

“Tôinói trước, tôi chỉ là tầng lớp làm công ăn lương, không mời nổi mấy món bào ngưvây cá đâu, muốn ăn thì sẽ ăn lẩu, món ăn sẽ do tôi chọn, ai không thích thìđừng đi”.

NhiếpPhong: “Này, cô keo kiệt quá rồi đấy nhé…”

Tề Hạo:“Được!”

Nhiếp Phong:“…”

Kỷ HiểuNguyệt: “Tôi đã nói là trưa nay tôi có hẹn mà các anh không tin, vậy các anhphải tự chịu lấy mọi hậu quả!”

Tề Hạo:“Không sao”. Chịu hậu quả gì cũng được!

NhiếpPhong than thở trong lòng, chẳng trách Tổng giám đốc Tề được mệnh danh là sátthủ tình trường! Xem kìa, cả việc phá đám cũng làm rất chi là… nghệ thuật!

Kỷ HiểuNguyệt nghĩ, hôm qua cô đã để An Húc Dương đợi cả ngày, hôm nay nói gì cũngkhông thể thất hẹn. Kỷ Hiểu Nguyệt ôm đầu nghĩ lên nghĩ xuống, cuối cùng côquyết định giao công việc gian khổ này cho Hoa Hồ Điệp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.