Hắn cười long trời lở đất, không phải nụ cười lạnh lùng cao ngạo như trước, càng không phải nụ cười dịu dàng tà mị khi hắn cười với Lạc Lạc.. đó là nụ cười chết chóc, khát máu... Tóc trắng bay trong gió cùng bạch y đã nhiễm đỏ, hắn đứng đó, chỉ cười...Hắn biết tâm ma đã hoàn toàn chiếm giữ hắn, nhưng hắn là cam nguyện.
Hắn đau đớn khôn xiết, hắn bảo vệ được cả thiên hạ nhưng lại không bảo vệ được tiểu hồ ly của hắn. Vậy chi bằng bây giờ hắn bất chấp tất cả, dùng máu của thiên hạ để tế nàng. Bất chợt hắn lại khẽ cười.
- Phong! Ngươi nói người trong thiên hạ có đáng chết không?
- Thưa Thần quân...
Phong chưa nói hết câu, hắn đã giận dữ cất tiếng:
- Đừng gọi ta là Thần!
Phong nghe vậy liền cúi đầu lần nữa:
-Thưa chủ nhân, thuộc hạ nghĩ người không nên lạm sát vô tội, phu nhân không mong muốn như vậy.
- Phải rồi, Lạc nhi của ta rất lương thiện, ta phải để người trong thiên hạ còn sống,, Lạc nhi thích làm đại phu nhất, chúng chết hết ai còn để Lạc nhi chữa bệnh.
Khi nhắc đến Lạc Lạc, ánh mắt của hắn có chút nhu hòa.
- Vậy chủ nhân có dự định gì?
- Tiên giới thật đáng chết, nếu không phải chúng giáng thiên kiếp, Lạc nhi có phải chịu đau đớn như vậy! Ta sẽ san bằng Tiên giới.
Hắn lộ vẻ căm hận tột cùng.
- Nhưng trước hết... Phong! Mau lôi tiện nhân kia dậy cho ta!
Hắn hướng chỗ Liên Tuyết lạnh lùng nói.
Sau khi Phong tạt nước khiến ả ta tỉnh dậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ho-ly-cua-ta/111830/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.