Nhị Nha tì lên trán Hồ Duy, chớp mắt, lông mi động đậy, miệng nhỏ khẽ nhếch, nghiêm túc cẩn thận cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh.
“Rất nóng…” cô lẩm bẩm rồi tách ra khỏi anh, lo âu “Mùa này là vậy đó, nói không chừng có khi nào cảm do nhiễm vi khuẩn virus”
Vừa lúc đó hộ lý đẩy xe tới tiêm, đứng ở cửa kêu “Hồ Duy? Ai là Hồ Duy?”
Hồ Duy tách khỏi cô, còn chưa định thần lại, ho khan một tiếng, nói với hộ lý “Là tôi”
“Lại đây, nhanh lên”
Hồ Duy vừa xắn tay áo để tiện châm kim vừa hỏi Nhị Nha “Em tới đây bằng gì?”
Tiêu chảy mất sức, dĩ nhiên là kêu taxi.
Cái này lại làm khó Hồ Duy. Để cô tự về thì hơn nửa đêm rồi, không an toàn; để cô chờ ở đây để mình đưa về, một người bệnh nhân lại làm ra vẻ không có gì giờ làm sao ăn nói. Không đợi anh nghĩ ra cách thích hợp, Nhị Nha đã thay anh quyết định. Cô túm anh đẩy về trong phòng.
Hồ Duy kéo cô lại hỏi “Định đi đâu?”
Cô nói “Đi tiêm”
“Tôi hỏi em đó”
Cô lại nói “Em đi với anh”
“Tôi lớn vầy còn cần em đi theo làm gì”
Cô vẫn ngoan cố “Vậy anh… vậy anh muốn đi WC thì sao? Em giúp anh cầm chai nước”
Hồ Duy bật cười “Tôi đi WC em có thể đi theo vào sao?”
Nhị Nha nghẹn lời.
Cô cũng không muốn đi, cô cực kỳ quan tâm anh.
Người khác không biết một người bệnh cô độc thế nào, Nhị Nha biết rất rõ. Người khác đều có người yêu, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ha-son/730688/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.