Nhị Nha tức điên. 
Không ngờ Hồ Duy hẹp hòi vậy, điện thoại của cô không thèm nghe? Không biết hôm đó mình thật sự đánh anh đau không, Nhị Nha nóng nảy bứt rứt, mặt nhăn như cái bánh bao. 
Cô rất ghét việc phải suy đoán suy nghĩ của người khác, càng nghĩ càng thấy phiền. Thôi thôi, không nghe thì không nghe, cô “dao sắc chặt đay rối”, không cần gấp, có khi anh không tiện nghe điện thoại thôi. 
Buổi tối Đỗ Hi lại tăng ca ở bệnh viện đến hơn 11 giờ mới về nhà. Nhà ông có ba phòng, khoảng sáu bảy mươi mét vuông, chỉ có ông với Hồ Duy ở. Trong nhà có hai người đàn ông, nhưng Đỗ Hi là bác sĩ, có thói quen sạch sẽ, bất kỳ cái gì cũng thu dọn sạch sẽ. Mà Hồ Duy là lính, tính cưỡng chế chi tiết cũng giống nhau. Hai người như vậy ở cùng nhau, trong nhà có vẻ thiếu hơi người. 
Dao sau khi dùng đều sạch sẽ chỉnh tề treo trên giá. Trong phòng ngủ thì chăn màn ngăn nắp ở đầu giường, ngay cả chăn mền với gối đầu cũng giống nhau, vuông vức bốn góc. 
Một chiếc xe trong bóng đêm ngừng trước của nhà Đỗ Hi, một phụ nữ kéo cửa “Thầy Đỗ, em đưa thầy đến đây, về nghỉ ngơi sớm một chút” 
8 giờ tối là thời gian Đỗ Hi giao ca, phòng cấp cứu bỗng nhiên đưa tới một bà lão bị đau tim, Đỗ Hi trước khi đến khoa cấp cứu cũng là phó khoa tim mạch, có nhiều kinh nghiệm với người bệnh thế này. Từ lúc cấp cứu đến khi ra khỏi phòng quan sát là đã hơn hai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ha-son/730686/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.