Trời đang ấm chợt lạnh lại sau buổi trưa.
Sau sân huấn luyện phía sau của quân khu Nhạn thành.
Khiến người ta lạnh lẽo không chỉ là thời tiết, Hách Tiểu Bằng mặc đồ huấn luyện nằm sấp trên đất, mông nhổm lên cao.
Hồ Duy cầm áo bông trên tay, đi vòng quanh hàng rào lưới sắt “Cậu vẫn bị chạm vào đấy, định trườn về phía kia có tác dụng quang hợp à”
Sắp tới khảo sát mùa xuân, Hách Tiểu Bằng tự mình luyện tập thêm, luyện tập tư thế trườn này hơn gấp 3 lần, chừng 100 mét.
Hai cánh tay cơ bắp của Hách Tiểu Bằng gồng lên, mặt nghẹn tới đỏ bừng “Không thể được, đúng là mất hứng mà”
Hồ Duy tặc lưỡi lắc đầu “Vậy cậu làm trận này lớn à”
Hách Tiểu Bằng thở một hơi dài, lao về phía trước “Tôi biết anh hùng nói kể chuyện xưa, bây giờ anh không luyện tập, nhưng là người thì phải có mục tiêu, có điểm để nhắm tới, anh chính là mục tiêu của tôi”
Năm đó Hồ Duy ở liên đội là binh nhì, thành tích cao nhất của anh là 2 phút 36 giây với tư thế trườn này.
“Cậu chỉ biết thành tích ghi lại của tôi là hai phút 36 giây, sau đó thì sao cậu có biết không?”
“Sao? Nằm liệt luôn à?” Hách Tiểu Bằng thở hổn hển ở đích đến, nằm rạp trên đất hỏi Hồ Duy “Bao nhiêu?”
“3 phút 18” ngón tay anh bấm nút dừng đồng hồ. “So với việc nằm liệt thì mất mặt nhiều, trườn đến điểm đến mắt tối sầm, lúc đứng lên dây thép móc vào đầu, còn sẹo lưu lại đây”. Hồ Duy cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ha-son/730680/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.