Sắc mặt Lâm U thay đổi, rất nhanh bị Mục Viêm Khiếu phát hiện, nhưng hắn chỉ cho rằng Lâm Lâm nhà mình vì nghe thấy ‘bản thân bị mơ ước ăn sống’ nên kinh sợ. Chẳng qua vẻn vẹn nhiêu đó thôi, Mục Viêm Khiếu đã nổi cơn thịnh nộ.
Ngay lúc Mục Viêm Khiếu định móc cái quạt lông hồng từ trong lồng ngực ra thẳng thắng quạt một mồi lửa đốt cái chỗ này, Lâm U bỗng lớn tiếng hô lên: “Lâm Thiên Lương! Lâm Thiên Đồng!!! Hai tên khốn nạn các anh còn muốn xem tới khi nào? Còn không mau chạy ra bắt lão ma quỷ kia! Lỗ tai điếc không nghe thấy ông ta đang ồn ào làm bậy sao?!”
Hành động Mục Viêm Khiếu khựng lại.
Sau đó kể cả Mục Viêm Khiếu cùng Chu Hải, Chu Thắng cũng nghe được một thanh âm từ trên trời truyền xuống, chất giọng kia nghe rất là ổn trọng, nhưng ý tứ trong lời nói lại không đủ ổn trọng.
“Ơ ơ ơ! Đây không phải là em trai nhỏ dù ai nói ngả nói nghiêng, lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân nhà mình hay sao? Thế nào mà bây giờ mặt trắng bệch cả rồi? Đừng lo, đừng lo ~ có anh họ ở đây, không cần biết nó là cái lão tổ gì, chỉ cần em kêu hai tiếng anh họ tốt, tụi anh lập tức sẽ phá trận, tiếp đó bắt lão ma quỷ kia cho em làm đồ chơi nha ~”
Lâm U nghe nói như thế khóe miệng khẽ giật, đây là giọng Lâm Thiên Lương, nhưng cậu có thể khẳng định mấy nội dung này đều do cái tên Lâm Thiên Đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-gia-vo-xu-bat-tai/2401655/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.