Trước mặt hơn một trăm con người, mặc cho Lâm U cảm thấy nguy hiểm, lông tơ đều dựng ngược, cậu cũng chỉ có thể đi theo hai người Chu Hải, Chu Thắng đi đến chính giữa sân.
Chẳng qua tuy Lâm U hiểu nơi này không an toàn, nhưng trên đường đến đây đã nhận được bùa của hai người anh họ nhà cậu, đoán rằng họ giờ đây đã tra xét giám thị chung quanh biệt thự này rồi, có lẽ cùng lắm cũng chịu chút khổ mà thôi, làm sao cũng không xảy ra tình huống xấu nhất được.
Vừa nghĩ như thế, trong nháy mắt Lâm U liền bình tĩnh lại. Theo bọn Chu Hải đi tới bàn ở giữa sân ngồi xuống, thấy đồ ăn bình dân đủ loại trên bàn, biểu tình Lâm U rốt cuộc cũng tốt lên một chút.
Lúc này Chu Hải thấy sắc mặt Lâm U đã khôi phục bình thường, tuy rằng còn chút biểu cảm những người khác không liên quan gì tới tôi, nhưng miễn cưỡng không gây trở ngại gì.
“Ha ha, nếu người đã đến đông đủ, bây giờ chúng ta bắt đầu đi.” Chu Hải đứng lên, cất cao giọng với người xung quanh: “Đầu tiên, hoan nghênh các vị có thể trong lúc bận rộn rút ra chút thời gian tham gia tiệc sinh nhật của kẻ hèn này. Sinh nhật ba mươi lăm tuổi cũng không phải ngày đại thọ gì, nhưng mà, vì tôi thật sự có tin vui muốn nói cho mọi người, nghĩ đến một người vui không bằng mọi người cùng vui, liền tùy hứng mời các vị đến đây.”
“Xin các vị đừng trách tội.”
Chu Hải vừa mới nói xong, bên cạnh liền có một tên Khúc Ý* nịnh hót dùng giọng điệu lấy lòng nói: “Chuyện này có gì mà phải trách móc chứ? Chu đại thiếu gia vì tốt cho mọi người chúng tôi cả mà! Chuyện này sau cùng còn có thể bày tỏ lòng cảm kích không sao nói hết của chúng tôi với đại thiếu cơ mà, tóm lại là chuyện tốt, phải cảm ơn nhiều hơn để bụng đại thiếu nữa là!” (Hoạn quan Khúc Ý chuyên nịnh nọt người khác)
Vì người nói là một lão già, nên Lâm U dù thấy lời này nghe ra thật sự là siểm nịnh muốn nôn luôn, cũng nhẫn nhịn vươn tay bỏ cái đùi gà vừa lấy được xuống.
Thấy động tác này của Lâm U, nguyên bản Chu Thắng còn lộ vẻ mặt vui mừng, co giật khóe miệng, muốn mở miệng hỏi Lâm U vì sao tự nhiên bỏ thức ăn xuống, lại bị Mục đại thiếu cách không trừng mắt liếc một cái, động tác cứng đờ, thế là an phận ngồi nguyên tại chỗ bất động.
“Ha ha, Lý lão quá khen, kẻ hèn này nào có tấm lòng vĩ đại như ngài nói, bất quá chút thông minh theo kịp mọi người, Chu mỗ vẫn có thể làm được. Nhưng mà nói chuyện này trước, bí mật đầu tiên Chu mỗ tạm không nói đến, trước hết mời mọi người thưởng thức một điệu múa, cùng ăn bánh sinh nhật tôi cố ý đặt làm rồi tôi mới nói những gì cần nói cho mọi người nghe.” Chu Hải mặt mỉm cười nói: “Chung quy, đây là một chuyện trăm lợi mà không hại, các vị không cần lo lắng cứ thoải mái chè chén, tận hứng vui chơi là được rồi!”
Bốp bốp hai tiếng, Chu Hải vỗ vỗ tay,thế là mọi người liền thấy phía trước đối diện bàn tiệc trung tâm năm thước, một đài bạch ngọc dần dần nâng lên. Theo đài ngọc chậm rãi dâng lên đó, còn có tám cô gái xinh đẹp mặc áo lụa mỏng dài, tư thái yểu điệu lả lướt. Tám người trên đài tay ôm một loại nhạc cụ, trong tay người đẹp mặc lụa trắng ở chính giữa ôm một cây đàn tỳ bà, dáng múa uyển chuyển, thanh nhạc mê người, trong nháy mắt khiến cho trên tám phần đàn ông trong cuộc nhìn đến mê cả mắt.
Lâm U ở phía sau lại ít một ngụm khí lạnh. Cùng lúc đó Mục Viêm Khiếu ở bên cạnh bỗng nhiên bắt lấy tay cậu, Lâm U quay đầu nhìn sang, sắc mặt Mục Viêm Khiếu đã trở nên khá xấu.
Đúng rồi, dù là Mục Viêm Khiếu không có không có Ngọc Linh thể như cậu giảm các loại ảnh hưởng lớn từ mê hoặc tà ma, nhưng mà một đôi mắt Trọng Minh điểu cũng không phải hàng dễ lừa. Trọng Minh điểu là thụy thú thượng cổ, hai con ngươi có thể xem thấu dối trá ma thuật, không cần phải nói tám vị hồng nhan tuyệt sắc trên đài phía trước trong mắt hắn lúc này chỉ là những bộ xương ma quỷ.
Lâm U nhìn Mục Viêm Khiếu vừa định nói chuyện, Chu Hải liền tự mình đi tới bên người bọn họ, bây giờ trên mặt gã này còn mang theo dáng tươi cười sang sảng, nhưng nụ cười kia trong mắt hai người Mục Viêm Khiếu và Lâm U, thật sự là ác ý tràn đầy.
“Thế nào? Hai cậu em sao lại có biểu tình này? Tám bị mỹ nhân tôi trăm cay nghìn đắng mới tìm được, nghĩ rằng nếu hai vị có nhìn trúng thì cứ mang về nhà hưởng dụng, nhưng nhìn vẻ mặt của hai người, hình như không muốn hưởng thụ hả?”
Hai mắt Mục Viêm Khiếu phiếm lãnh ý và kim quang nhàn nhạt, giương mắt nhìn về phía Chu Hải, chỉ hỏi một câu: “Anh là người hay là ma?”
Chu Hải nghe vậy thì phá lên cười ha ha, “Tôi là người thì thế nào, là ma thì sao? Mục đại thiếu, nếu hai vị đã đi đến nước này, không cần suy nghĩ nhiều như vậy đâu, cứ hưởng thụ cho tốt mới là lẽ thường, bằng không chờ một lát điệu múa này kết thúc, bánh gato cũng ăn xong, hai vị dù muốn hưởng thụ cũng không hưởng thụ được đâu.”
Mục Viêm Khiếu nhíu mày thật chặt, còn Lâm U lúc này nhìn cảnh tượng xung quanh hít một hơi.
Giờ đây hơn trăm quan lớn quyền quý, phú hào nổi danh bị mời tới nào còn phong thái hình dạng như mới rồi? Một đám bọn họ gắt gao nhìn chằm chằm tám vũ nữ trên đài, tựa như sói đói thấy sơn dương nhỏ dãi thèm thuồng không ngớt. Lâm U thậm chí thấy một người đàn ông trung niên chảy nước bọt vươn tay vỗ về chỗ đó của mình, không hề cố kỵ mà làm chuyện vô sỉ như vậy, nhưng hiện tại không ai có thể ngăn ông ta lại, bởi vì những người đàn ông khác dù có tự chủ tốt hơn, lực chú ý bây giờ toàn bộ đều tập trung hết lên người tám cô gái.
“Tình huống không tốt lắm, coi như là cái tên ‘Lý tiên sinh’ kia không ở chỗ này, nhưng có ma quỷ xuất hiện gây hại thì có thể khẳng định, hai người chúng ta lập tức rời khỏi còn lại để cho anh họ tôi cùng mấy người An Định Đường tới xử lý đi! Tôi cảm thấy, cảm thấy lòng không yên, sớm rời khỏi cho xong.”
Xem qua một vòng tình huống, Lâm U trực tiếp kéo tay Mục Viêm Khiếu nói ra những lời trên, bọn họ nhất định phải đi nhanh hơn, không thì không xong chuyện.
Chỉ là dù cho Lâm U cùng Mục Viêm Khiếu dùng tốc độ nhanh nhất đứng lên đi ra ngoài, lại xấu mặt phát hiện ra, cánh cửa rời khỏi chỉ cách họ có 1m, hai người bất kể làm sao cũng không đi ra được.
Sắc mặt Mục Viêm Khiếu trầm xuống, Lâm U bên cạnh nặng nề thở ra một hơi: “Quả nhiên là trận pháp.”
“Chính là tương tự với cái loại ảo trận gì đó ngày trước chúng ta đi Tần Lĩnh sao?”
Lâm U gật đầu, “Cái này hẳn là khốn trận, so với ảo trận mà nói an toàn hơn nhiều, không có giết chóc nghiêm trọng gì. Nhưng khốn trận chính là khốn trận, tên như nghĩa, là đem chúng ta vây khốn tại chỗ này, trước đó lúc đi vào tôi đã cảm thấy không tốt lắm, hiện tại thì biết tại sao rồi. Khốn trận trình độ như bây giờ, chỉ bằng vào hai người chúng ta tuyệt đối không có cách nào phá trận mà ra.”
Mục Viêm Khiếu nghe vậy trầm ngâm một hồi, “Nếu như cộng thêm bọn anh họ của em ở ngoài trận thì sao?”
Lâm U ngẫm lại rối rắm một phen: “Không biết được, tuy nói anh cả của tôi cùng bác cả học Hà Lạc dịch sổ, nhưng không biết trình độ anh ấy ra sao? Khoảng thời gian trước tôi từng thấy bác cả táo bạo cho anh cả vào một sát trận tự sinh tự diệt nữa đó, còn ra vẻ nói không thể phá sát trận thì định chết ở trong luôn, không đủ khả năng gì gì đó... Chung quy tôi thấy rằng anh cả có chút không đáng tin.”
Mục đại thiếu giật giật khóe miệng gật đầu, nghe qua đã thấy không đáng tin rồi. Nhưng nếu là vậy, bọn họ làm sao ra ngoài được đây? Cũng không thể cứ dây dưa ở đây, dù là kẻ ngu si cũng có thể nhìn ra được tình huống trong này không bình thường, thậm chí có thể nói là quái dị, ở trong đây ngây ngẩn càng lâu, cũng có thể vô tình gặp chuyện nguy hiểm.
“Này, thử xem phi phù có thể đưa tin không, không thì không biết lúc này bọn họ mới sang đây nữa!” Lâm U đen mặt đào a đào tay áo mình, cuối cùng móc ra một lá bùa màu vàng, đang muốn gấp bùa truyền ra, lại bị Mục Viêm Khiếu đột nhiên ôm thắt lưng mạnh mẽ chuyển sang chỗ bên cạnh.
“Chuyện gì vậy?!” Lâm U một bên hỏi một bên quay đầu, tiếp đó hai mắt trừng thật to, mọi người vừa rồi còn nhìn tám cô xương khô chảy nước miếng, bây giờ lại nhìn cậu giống như thấy thịt Đường Tăng, hai tay thẳng tắp vươn ra bổ nhào về phía cậu bên này, nếu không phải quần áo mấy người này còn xem như bình thường, trên mặt đầy đủ không thiếu thứ gì, Lâm U tiểu gia không chừng còn cho rằng đây là một đàn cương thi ăn thịt người!!!
“Mấy người này hình như bị khống chế, anh thấy hắc khí trên trán họ rất đậm!” Mục Viêm Khiếu một bên lôi kéo Lâm U chạy vòng quanh, một bên lớn tiếng nói: “Hôm trước em đột nhiên ngủ hơn mười tiếng, lúc tỉnh lại mi tâm của em đã có một tia hắc khí, nhưng rất nhanh đã tiêu tán, anh còn tưởng là mình cảm giác sai rồi! Bây giờ anh có thể khẳng định bọn họ chắc chắn là bị đồ ngọc chiếu một thời gian dài, nên cả đám đều bị ma khí xâm nhập! Chỉ là không biết bọn họ bây giờ đã đến giai đoạn nào, còn có thể cứu được hay không.”
Lâm U hung hăng đá văng một gã ôm chân cậu, cắn răng nhìn về phía hai anh em nhà họ Chu phía bên kia đài ngọc đang thanh nhàn nhìn bọn cậu, vẻ mặt hai tên đó bây giờ là quyết tâm giành thắng lợi, vô cùng chướng mắt và vô sỉ.
Kéo mạnh Mục Viêm Khiếu, Lâm U hít sâu một hơi. Nếu hai người kia đều không hề cố kỵ, vậy cậu còn lo lắng cái rắm gì chứ! Hơn một trăm người thì sao? Còn không bằng một nắm thuốc bột!!!
Chỉ thấy tay trái Lâm U khẽ lật, trong lòng bàn tay thoắt cái xuất hiện một nắm thuốc bột màu xám nhạt, phất tay thải ra ngoài, bột này giống như có mắt, không chỉ không đi theo hướng gió, trái lại còn tự động chui vào trong miệng, mũi hơn một trăm người.
Trong chốc lát, người hít thuốc bột vào như bài domino, một người lại một người ngã xuống, nhìn kỹ lại, thế mà ngủ mất.
Mục Viêm Khiếu nhìn cảnh tượng này thấy vô cùng kiêu hãnh, Lâm Lâm nhà mình quả nhiên lợi hại, đây là tiêu chuẩn lấy một địch trăm đó! Còn hai người Chu Hải, Chu Thắng cách đó không xa bỗng dưng trừng mắt thật to, dường như lần đầu tiên trông thấy một dược sư có thể lợi hại chừng này.
Nhưng biểu tình kinh ngạc trên mặt họ biến mất rất nhanh, thay vào đó là một loại tham lam cùng dục vọng. Mà vẻ mặt Lâm U và Mục Viêm Khiếu lúc này cũng nghiêm túc hẳn, vì dù rằng trước mặt họ không có một bóng người, nhưng bọn họ vẫn nghe thấy một giọng nói tà tứ lại khàn khàn, vang lên giữa không gian.
【Khà khà! Quả nhiên không hổ là cơ thể Ngọc Linh, một thân thanh nhuận khí lại có thể hợp với linh dược như vậy! Người của nhà họ Lâm vậy mà tùy ý cho ngươi không tu tập đạo thuật, quả thật là tàn phá của trời! Chậc chậc, nhưng mà bây giờ có thể tiện nghi cho lão tổ ta, một thân linh khí này, chỉ cần lão tổ ta bắt tới ăn sống, là có thể tiêu trừ ác sát của lão tổ ta, đến lúc đó lão tổ sẽ không sợ thiên đạo, muốn làm gì làm làm! Ha ha!!! 】
Sắc mặt Lâm U và Mục Viêm Khiếu nghe những lời này xong đều đại biến.
Hai mắt Mục Viêm Khiếu bỗng đỏ ngầu, quanh thân mơ hồ tỏa ra khí nóng, hắn không thể tha thứ cho kẻ đặt chủ ý lên người Lâm Lâm của hắn, tên này thế mà muốn ăn sống bảo bối của hắn, nộ khí chạy điên cuồng trong lồng ngực nháy mắt đạt đến đỉnh điểm.
Còn Lâm U thì lại nhỏ một giọt mồ hôi lạnh, sắc mặt có chút trắng bệch. Chuyện cậu là Ngọc Linh thể cả ám giới đều biết, không có gì to tát, mọi người đều cho rằng thân thể như vậy đối với song tu cùng tự tu có lợi rất lớn, nhưng cần cậu tự nguyện không nói, còn cần phải tiến hành theo tuần tự mới thấy hiệu quả, nên cậu không có chuyện gì.
Nhưng linh thể của cậu còn có một bí mật hiếm ai biết, đó chính là ‘Ngọc Linh hóa sát’. Ông cố từng lén cho cậu biết, đời này thấy ma tu là phải đi đường vòng, không thì một khi bị cắn, để ma quỷ đó phát hiện máu thịt của cậu có thể tiêu trừ ác sát khí, cậu đừng mong yên ổn.
Chuyện này dù trong Ma tộc cũng không rõ, toàn bộ ám giới chưa từng có người nào biết chuyện, bởi vì giới thiệu về Ngọc Linh thể chưa từng nói rõ điểm này. Ông cố chính là vì khi cậu còn một tuổi bị tiểu thúc tâm trạng không tốt cắn một cái liền tiêu trừ hơn nửa sát khí mới giật mình kinh sợ, chuyện này đến nay vẫn là bí mật giữa ba người ông cố, tiểu thúc và cậu, ngay cả cha mẹ của cậu cũng chưa từng kể.
Nhưng vấn đề bây giờ là, vì sao chuyện mà lão tổ này nói, lại biết được tác dụng của Ngọc Linh thể?!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]