Sư đệ…. Không?.
Hồ Ngọc Ánh sợ hãi thốt lên, nàng đang trong lúc vận động toàn lực một kiếm đang chuẩn bị cắt đứt rồi lao lên. Nhưng đúng lúc này.
“Sư tỷ, ta không sao. Ngươi cứ tiếp tục”. Đế Nguyên Quân vung mạnh chân đá mạnh một cái rồi nói.
“Nhưng…”. Ngay khi Đế Nguyên Quân nhảy lùi ra xa, Hồ Ngọc Ánh do dự một lúc mới trả lời.
“Ta không cần biết nàng ta đang toan tính cái gì, một kích toàn lực kia không thể hạ gục một lúc bốn người bọn ta được”. Lã Thiêm Hồng gương mặt tái xanh, cánh tay truyền lực vào miệng vết thương rồi gắng gượng đứng dậy.
“Chỉ cần giết được tên kia thì nàng ta không là gì cả?”.
“Tất cả cùng lên”.
Lời nói vừa dứt, cả bốn người đồng loạt lao lên, toàn bộ công kích đều hướng về Đế Nguyên Quân, mỗi một công kích cũng đều là chí mạng.
“…”. Trông thấy công kích đang tiến lại gần, Đế Nguyên Quân nhíu mày.
Tiếp đến, Đế Nguyên Quân làm ra một hành động mà ai ai cũng phải cảm thán, ánh mắt thương hại nhìn về phía hắn. Đối mặt với bốn công kích của Thiên Địa cảnh tầng chín đỉnh phong mà không có một chút nao núng nào cả.
Trông thấy Đế Nguyên Quân lao lên, trong mắt họ thì hắn không khác gì người đang cố tìm vào con đường chết vậy.
Nhưng vào đúng lúc này, Đế Nguyên Quân tiếp cận thì gương mặt không một chút biến đổi. Khí tức ở trên người đang không ngừng giảm xuống nhưng chiến khí trên người lại cao ngút, ai nhìn vào cái cảnh tượng này lại nói hắn tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-gia-la-sieu-cap-thien-tai/1370088/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.