Đại trận đã bị phá, vòng này không còn tiến hành được nữa nên ba người nhanh chóng đi ra bên ngoài.
Trước mắt họ, còn có rất nhiều đệ tử đã đứng tụ tập ở đây từ lâu, đại trận bị phá khiến cho hình nhân mất đi năng lượng nên nó không khác gì một khúc gổ bình thường.
Khi thấy nhóm ba người đi ra và mấy nhóm còn lại nữa thì lúc này Hoành Trường Nam lớn tiếng nói.
“Vì đại trận gặp một chút sự cố nên vòng này sẽ kết thúc tại đây”.
“Một tuần sau, vòng thi đấu cuối cùng sẽ diển ra”.
“Tất cả đệ tử quay trở vể, trừ Hồ Ngọc Ánh ở lại ta có chuyện cần hỏi”.
Lời nói của trưởng lão vừa dứt, toàn bộ đệ tử tò mò nhìn qua, ai cũng hướng ánh mắt nhìn nàng nhưng không có ai biết là có chuyện gì nên không mấy để ý.
Còn Đế Nguyên Quân cùng với Dược Liên Anh biết được chuyện gì nên trên mặt có một chút kinh nghi. Còn Hồ Ngọc Ánh, bởi vì nàng nhận thức được trưởng lão muốn hỏi chuyện gì nên càng lo lắng hơn nữa, trước khi cả hai người rời đi, nàng không ngừng liếc mắt về phía Đế Nguyên Quân như muốn nói gì.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân nhẹ nhàng gật đầu một cái rồi nở một nụ cười, ngay sau đó. Hắn nhẹ nhàng truyền âm cho nàng. Thủ pháp truyền âm này của hắn phải gọi là đặc biệt, ngay cả Thánh giả cũng không thể nào cảm nhận được.
Nghe thấy hắn nói như vậy, Hồ Ngọc Ánh sắc mặt giãn hẳn ra, nàng thở nhẹ một hơi rồi cùng với ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-gia-la-sieu-cap-thien-tai/1370075/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.