*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Sao vậy?” Thành Việt thấy Kê Từ ngồi xổm trước tủ quần áo bỗng bất động, bước xuống đặt cốc sữa trên tủ đầu giường, đầu óc choáng váng đi tới “Không tìm được quần áo của tôi…”
Thành Việt nói được nửa câu, sau khi thấy rõ Kê Từ cầm trên tay vật gì thì im bặt.
Trong giây lát này, đầu óc Thành Việt lóe lên rất nhiều hình ảnh.
Ví như: làm sao bây giờ đây, Kê Từ phát hiện mình mua cái váy này… không đúng cậu mua chính là vì tặng cho Kê Từ mà… Kê Từ hẳn là sẽ thích cái váy này… vậy nên nói sao đây… hôm qua sao mình lại quên tặng chứ… tặng sớm không bằng tặng đúng lúc, vậy thì giờ tặng!
Một giây sau Thành Việt lấy dũng khí mở miệng, còn vì cổ vũ chính mình mà đặc biệt ưỡn ngực, há miệng hút một ngụm khí.
Kê Từ nhìn cậu đi tới, cầm mảnh tơ lụa kia đứng dậy.
Thành Việt lấy hơi được nửa chừng, nhìn thấy Kê Từ đột nhiên cao hơn mình nhiều như vậy nhất thời xì hơi: “À thì… cái này… chuyện này…”
Kê Từ cảm nhận được cảm xúc mịn màng của tơ lụa trên đầu ngón tay, trong giây lát khiến anh nhớ lại vòng eo ấm mịn của Thành Việt hôm qua trong phòng tắm.
Thành Việt thấy Kê Từ không nói gì, lời nói trong miệng cũng va vấp ngắt ngứ, càng nói càng không rõ ràng “Tặng… tặng…”
“Nhóc mua?” Kê Từ vừa hỏi vừa đi từng bước tới trước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-gia-day-co-rat-nhieu-vay/1301938/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.