Kê Từ nhíu mày nhìn sắc mặt tái đi của Thành Việt, trầm thấp thở dài. Giữa hai người không ai nói gì, Đường Cảnh bên cạnh phát hiện bầu không khí không đúng, vội vã bước tới làm dịu “Sao vậy, tôi đặt chỗ nhà hàng rồi, lát nữa xong xuôi chúng ta đi ăn cơm! Việt việt của chúng ta không phải rất thích ăn tôm hay sao, tôm hùm của nhà hàng kia đặc biệt tươi ngon!” Kê Từ nhìn chóp mũi Thành Việt dần dần rịn mồ hôi, chung quy không đành lòng, tay lau đi mồ hôi trên mũi cậu, dắt người đi “Về nhà được không?” Thành Việt lau lòng bàn tay rướm mồ hôi lên quần, nhẹ nhàng gật đầu. “Vậy bên này giao cho cậu trước.” Kê Từ lau mồ hôi trên trán Thành Việt, vừa liếc nhìn Đường Cảnh “Phần sau để mai lại nói.” “Ờ… được.” Đường Cảnh nhìn ra Thành Việt im lặng không bình thường, vội vàng gật đầu trả lời “Trường Thịnh đang ở bên ngoài, tôi nhờ cậu ta đưa hai người về.” Kê Từ gật gật đầu, nắm tay Thành Việt ra ngoài, nhìn thấy xe Đoạn Trường Thịnh chờ trước cửa. Đoạn Trường Thịnh nhìn hai người họ lên xe, lái đi một đoạn, liếc nhìn sắc mặt Thành Việt từ trong gương chiếu hậu “Chuyện gì đây, thắng mà không vui sao?” Thành Việt không đếm xỉa tới hắn, cúi đầu không lên tiếng. Kê Từ xoa đầu Thành Việt một cái, cười nói “Đói bụng, tâm trạng không tốt.” “Đói bụng?” Đoạn Trường Thịnh ngẩn người “Đường Cảnh…” Thành Việt thấy hai người nói chuyện, không đợi Đoạn Trường Thịnh nói xong đã quay sang ôm chầm lấy Kê Từ, không cho hai người họ nhìn nhau. Kê Từ thấy cậu sát lại, vội đưa tay ra ôm người ổn định, chỉ sợ xe xóc nảy làm cậu đụng vào đâu. “Quá đáng rồi nhé!” Đoạn Trường Thịnh giả vờ giả vịt trừng mắt với gương chiếu hậu. Thành Việt không quan tâm hắn nói gì, ngăn cản tầm mắt của hai người họ xong yên tâm thoải mái đặt cằm lên bả vai Kê Từ. Xe dừng bên ngoài chung cư, Thành Việt và Kê Từ xuống xe. “Cảm ơn.” Kê Từ đóng cửa xe cho Đoạn Trường Thịnh thật kỹ. Hai người đứng tại chỗ nhìn Đoạn Trường Thịnh lái xe rời đi, Kê Từ mới lôi kéo Thành Việt đi vào chung cư. Vừa tới nhà, Kê Từ liền bảo Thành Việt cả người đầy mô hôi đi tắm. Thành Việt tắm rửa xong ra ngoài, Kê Từ bưng một bát mì đi tới. Khi Kê Từ bưng đồ tới bàn trà, Thành Việt đứng tại chỗ không nhúc nhích, cậu luôn thấy Kê Từ là lạ chỗ nào. Vì Kê Từ không dùng bữa ở chỗ khác ngoại trừ bàn ăn, hơn nữa không cho cậu bưng cơm đi lung tung khắp nơi. Hôm nay lại đem đồ ăn ra bàn trà, Thành Việt lau tóc mà hơi sợ sệt. Chuyện khác thường tất có nguyên nhân, Kê Từ đây là đang… kiểm tra cậu sao? Thành Việt suy nghĩ một chốc cảm thấy hẳn là thế, bưng bát đi ngược vào bàn ăn. Kê Từ: “…” “Chương trình tivi em xem hằng ngày không phải sắp chiếu rồi à?” Kê Từ cũng đi qua, cầm khăn khoác trên vai Thành Việt lau tóc cho cậu. Thành Việt cười, cúi đầu lùa mì. Kê Từ vẫn không nhắc lại chuyện đi gặp bác sĩ, lúc ngủ Thành Việt còn nghĩ có khi nào Kê Từ sẽ nói chuyện này với cậu không. Nhưng không có. Mãi đến tận trước khi Thành Việt ngủ, Kê Từ cũng không nhắc lại chuyện đó. Thành Việt mơ một giấc mơ, giật mình tỉnh giấc nhưng không nhớ rõ nội dung trong mơ nữa. Cậu thở hổn hển chớp mắt nhìn bóng tối, theo bản năng sờ lên chỗ bên cạnh. Thế nhưng cậu không sờ thấy gì cả, Kê Từ giờ này đáng ra phải ngủ bên cạnh cậu lại biến mất. Trong lòng Thành Việt hồi hộp, lại sờ sờ xem xác thực không có người thì lập tức xuống giường. Trong phòng không mở đèn, rất tối, cộng thêm Thành Việt quýnh lên, lúc xuống giường vấp một cái quỳ lên đất. Nhưng may là bên dưới sàn lót thảm lông cừu mềm mại, Thành Việt bò dậy đi ra khỏi phòng. Thành Việt vừa ra phòng khách liền thấy Kê Từ, mà bước chân Thành Việt hướng về Kê Từ bắt đầu trở nên lộn xộn. Kê Từ đứng ở ban công, trên tay cầm một điếu thuốc, ban công và phòng khách đều đen kịt một mảnh, càng làm cho đốm lửa trên tay Kê Từ sáng đến hơi chói mắt. Thành Việt cố gắng nhìn đồng hồ treo tường, vừa qua 3 giờ 15. Không biết Kê Từ đứng đó bao lâu rồi, Thành Việt đứng phía sau cũng không nhúc nhích. Cho đến khi Thành Việt xoa đôi mắt mình, chậm chầm bước đến, ôm người từ sau. “…Thành Việt?” Kê Từ cảm nhận được nhiệt độ dính sát thì kinh ngạc. Thành Việt chôn mặt trên lưng anh nhẹ nhàng cọ cọ, như là một loại quyết tâm nào đó. “Sao lại dậy rồi?” Kê Từ dập điếu thuốc trên tay, chậm rãi xoay người lại, ôm lấy cậu “Đi vệ sinh hay khát?” Sống mui Thành Việt cay cay ôm người ta không nhúc nhích, hơn nửa đêm Kê Từ đứng hút thuốc ở nơi này, cổ họng cũng khàn đi, đáng thương biết bao. “Sao vậy?” Kê Từ vỗ vỗ đầu cậu. Thành Việt khụt khịt mũi kéo người từ ban công vào phòng khách, cầm điện thoại trên sô pha lên nhanh tay gõ một dòng chữ, đưa tới. Kê Từ nhận lấy di động, nhìn thấy rõ dòng chữ trên điện thoại thì cả người cũng ngơ ngác. [chúng ta đi gặp bác sĩ tâm lý đi, chú đừng lo lắng] Thành Việt thấy Kê Từ không nói gì, cẩn thận từng tí một tới gần anh, lại đột nhiên bị Kê Từ chặn ngang bế lên. Cậu giật mình, theo bản năng ôm sát lấy cổ Kê Từ. “Nhóc đừng ngoan như vậy…” cổ họng Kê Từ vẫn còn khàn “Không cần phải nghe lời như vậy.” Mắt Thành Việt sáng rực lên, lấy điện thoại di động gõ vài chữ lại còn đặc biệt đặt ngay trước mắt Kê Từ. [vậy tôi có thể đến quán bar không?] “Ngủ.” Mặt Kê Từ đen sì bế người đi về phòng ngủ. Sáng hôm sau, Thành Việt bị Kê Từ đánh thức, mắt còn mở không ra, trên mặt đã bị Kê Từ cầm khăn nóng lau toàn bộ. Thành Việt buồn ngủ không thôi mở mắt ra, Kê Từ lập tức nhét bàn chải đánh răng vào miệng cậu, để cậu tự cầm. Thành Việt không còn gì để nói, vừa thở dài xuống giường, vừa đi vào toilet. Rửa mặt ăn sáng xong, Kê Từ mang cậu ra ngoài đến chỗ của Tống Nghi. Khi đến dưới lầu phòng tư vấn tâm lý của Tống Nghi, Thành Việt rõ ràng bắt đầu căng thẳng. “Không sao.” Kê Từ nặn nặn tay cậu, trước khi đi anh cứ xác định lại với Thành Việt rằng cậu tình nguyện đi gặp bác sĩ, lúc này mới mang người lên lầu. Thành Việt nắm tay Kê Từ tiến vào trong, lên thang máy, đến khi thang máy dừng vẫn không thả lỏng. “Tới rồi à?” một giọng nữ truyền đến khiến Thành Việt hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên. Người nói chuyện là Tống Nghi. Người phụ nữ cùng ăn cơm với cậu ngày đó. “Chào cháu, Thành Việt.” Tống Nghi cười, sờ lên đầu Thành Việt một cái. Thành Việt nhìn Tống Nghi, sắc mặt cứng ngắc, cậu lau đi vệt mồ hôi ẩm ướt trong lòng bàn tay, tim không ngừng nảy mạnh. Tại sao bác sĩ tâm lý Kê Từ dẫn cậu đi gặp lại là Tống Nghi. Vậy có phải là… không chỉ vì nói không ra tiếng mà Kê Từ mới đưa cậu đi bác sĩ tâm lý. Có lẽ Kê Từ đã phát hiện từ lâu trước đó, rằng cậu không bình thường. “Sao vậy?” Kê Từ cúi đầu nhẹ giọng hỏi cậu. Thành Việt không dám nhìn đôi mắt Kê Từ, lắc lắc đầu. “Vào đi nào.” Tống Nghi đưa Thành Việt vào phòng làm việc của cô, Kê Từ vừa định theo vào thì bị Tống Nghi cười cười ngăn lại ở cửa “Bây giờ là thời gian riêng của tôi và cậu bé, người nhà dừng lại.” Kê Từ nhíu chặt đầu mày, nhìn Thành Việt đột nhiên thất thần thì lo lắng, nhưng vẫn đứng lại, dừng chân nhìn cửa chậm rãi đóng chặt. “Mời ngồi.” Tống Nghi bưng hai tách trà nóng đặp trên cái bàn trò thấp bé, rồi ngồi xếp bằng trên chiếc ghế sô pha mềm tròn tròn. Sau khi Thành Việt theo cô vào phòng còn muốn quay đầu nhìn Kê Từ, thế nhưng cậu lại bị phòng làm việc của Tống Nghi hấp dẫn. Văn phòng Tống Nghi không giống văn phòng lắm, càng giống như một… Thành Việt cũng không nói rõ được đây là cảm giác gì. Nhìn tấm thảm bày ra trên đất xung quanh cùng chiếc sô pha mềm nhũn cùng tách trà ấm tỏa hơi nóng. Thành Việt đột nhiên không còn thấy căng thẳng nữa. Cậu chậm rãi ngồi xuống, lúc ngồi trên chiếc sô pha tròn mềm nhũn, cả người đều cảm giác như muốn lõm vào. “Thích cảm giác mềm nhũn sao?” Tống Nghi cười ném một cái gối trắng bằng lông qua cho cậu “Có phải cảm giác như được bao bọc không.” Thành Việt ngồi trên ghế sô pha mềm mại, trong ngực ôm cái gối màu trắng, lặng yên không nhìn Tống Nghi. Tống Nghi cũng không mở miệng nói chuyện, bưng tách trà nóng chầm chậm uống. Sự yên lặng giữa hai người do Thành Việt đơn phương chống cự Tống Nghi dần dà bị tiếng tấm tắc trong miệng Tống Nghi khi hớp trà tiêu trừ đi mất. Thành Việt liếc nhìn Tống Nghi đang nhắm mắt thưởng thức trà, lại quay đầu nhìn ngoài cửa, nhưng cửa đã bị đóng lại. Cậu đưa tay sờ chiếc chén sứ trên bàn tròn, rất ấm áp. “Uống chút đi, gần đây dì mới mua, lúc đầu có thể hơi đắng, nhưng sau đó rất ngọt.” Tống Nghi cười cười nhìn cậu. Thành Việt chậm rãi gật đầu, bưng cốc, nhấp một ngụm, sau đó vẻ mặt bất ổn trong nháy mắt, híp mắt lại, trề môi. Trà này không phải là hơi đắng… Tống Nghi nhìn vẻ mặt cậu không nhịn được bật cười, còn cười rất lớn tiếng. Thành Việt trừng hai mắt, trừng cô một chốc, cũng bị cô làm cho cười theo. Hai người cười một lúc, Thành Việt đột nhiên ngừng lại. Cậu thấy người phụ nữ này không hề giống bác sĩ tâm lý, sao có thể cười nhạo bệnh nhân như thế. Thành Việt vừa nghĩ vừa mò di động trong túi ra, đánh ra một đoạn chữ rồi đưa tới. [có phải cháu bị bệnh] Tống Nghi nhìn dòng chữ, im lặng nửa ngày mới gật đầu. Sắc mặt Thành Việt bình tĩnh tiếp nhận chuyện này, lại cúi đầu gõ một dòng trên điện thoại rồi đưa qua. [có phải Kê Từ đã biết từ lâu rồi không?] “Phải.” Tống Nghi trả lời “Anh ấy rất lo cho cháu.” Thành Việt nghe câu trả lời như thế sắc mặt có phần không tốt nữa, nghĩ xem Kê Từ phát hiện mình không bình thường lúc nào, lúc nào phát hiện mình bị bệnh. Còn gạt cậu cùng Tống Nghi giả vờ ăn bữa cơm, cậu hoàn toàn không phát hiện ra. “Cổ họng cháu rất khỏe, không có chuyện gì.” Tống Nghi vương ngón tay nhẹ nhàng chỉ chỉ lên cổ cậu “Là chính cháu không muốn nói, nội tâm cháu đang trốn tránh.” Thành Việt sờ sờ cổ họng mình, cau mày rồi há miệng. Không có âm thanh. Cậu không phải không muốn nói chuyện, hiện tại đang muốn nói mà. “Không phải như vậy.” Bàn tay Tống Nghi nhẹ nhàng chỉ lên ngực cậu “Là nơi này, trái tim cháu nhắm mắt lại, nó không muốn đối mặt.” Thành Việt nghe không hiểu cô có ý gì, chỉ là giờ đây cậu lại thấy Tống Nghi thật giống một bác sĩ tâm lý. “Cháu không muốn đối mặt chuyện ba mẹ cháu rời xa mình, không muốn cuộc sống mình trở nên hỏng bét, loại tâm tình bị đè nén thời gian dài này khiến cháu trở nên dễ lo lắng, dần dà đối tượng lo lắng của cháu biến thành Kê Từ.” Tống Nghi vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Thành Việt “Lời nói Kê Từ nói với người khác, Kê Từ vẫn luôn không về nhà, Kê Từ sinh bệnh mãi không tỉnh, những thứ đó đều dẫn đến cơn sợ hãi của cháu, bởi vì cháu phát hiện mình không khống chế được, không khống chế liệu Kê Từ sẽ rời xa mình hay không, cháu không khống chế được Kê Từ, nên cháu lựa chọn trốn tránh, cháu không muốn nói chuyện là vì cháu muốn khiến Kê Từ tự trách, muốn trong cuộc sống Kê Từ chỉ có thể có…” Thành Việt không chờ cô nói xong, mặt lạnh đột ngột làm đổ tách trà, thở hổn hển đứng bật dậy khỏi ghế salong. Tác giả: Ý muốn khống chế của Thành Việt đối với Kê Từ quá mạnh, một khi Kê Từ cách khỏi cậu ấy thì sẽ cho rằng không bị khống chế, cậu ấy không chịu được. Đây là bệnh, phải trị. Sắp… nói được rồi… Sáng nay chủ nhà bị lag nên đăng thiếu chương 66, cám ơn bạn Ổ trạch của tôi đã nhắc mình (・ิω・ิ)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]