“…Ngốc.” Kê Từ nhìn người trước mặt vẫn còn ngửa đầu không nhúc nhích, buồn cười thở dài “Đừng ngẩng cổ nữa.”
…A, Thành Việt ngơ ngác, gục đầu xuống thật mạnh.
“Lên nhà thôi.” Kê Từ nắm tay cậu dắt người vào trong, quay đầu nhìn Bạch Trinh không xa cách đó mắt không chớp nhìn về hướng này.
Bạch Trinh nắm chặt túi quà, cả người cứng ngắc, hô hấp cũng dừng lại, hắn không thể tin điều mình vừa chứng kiến.
Người đàn ông đó không phải cậu Thành Việt sao?
Vậy tại sao lại hôn Thành Việt, dù chỉ là nụ hôn lên má.
Nhưng tính xâm lược và bảo vệ lãnh địa của nam giới trong ánh nhìn của người kia khiến hắn không thể không bắt đầu hoài nghi có phải vừa rồi mình hoa mắt không.
Lúc đi ra ngoài Bạch Trinh vẫn còn nghĩ về chuyện này, tinh thần hoảng hốt, quẹo qua một ngã rẽ.
Một tiếng phanh gấp đột ngột truyền vào tai hắn, kèm theo tiếng gió là mình bị ngã mạnh xuống đất.
“Ôi…” Đoạn Trường Thịnh hoảng hốt nắm vô lăng, nhìn đầu người phía trước ngã dưới đất không dậy nổi thì toát mồ hôi lạnh, vội vã mở cửa xuống xe.
Anh đi tới bên người bị ngã, định nói gì đó thì người nọ chậm rãi bò dậy.
“Đệt… thắng xe tốt thế, bảo trì ở đâu vậy?” Bạch Trinh vừa mắng vừa vỗ vỗ chân mình, cà nhắc đứng dậy, đợi thấy rõ người đụng phải mình thì kinh ngạc: “Sao lại là chú?”
“Là cậu?” Đoạn Trường Thịnh cũng kinh ngạc, nhưng rất nhanh vươn tay đỡ người “Cậu không sao chứ? Đi đường sao không nhìn xe?”
“Không liên quan đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-gia-day-co-rat-nhieu-vay/1301933/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.